Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu chớp mắt một cái.
Vừa rồi anh có nghe? Cô còn cho rằng!
Đồng Kỳ Anh phát hiện ra Phó Quân Tiêu và Quân Bác rất giống nhau đều chưa từng coi thường xuất thân nông thôn của cô, điều này khiến cô rất vui.
Thật ra, người nhà họ Phó bọn họ là một gia tộc lớn, cho dù là ông Lãnh hay là bà Lãnh cũng đều chưa bao giờ ghét bỏ xuất thân của cô.
Bên ngoài ông Lãnh nhìn có vẻ rất lạnh nhạt với Quân Bác nhưng thật ra người bề trên như ông vẫn rất quan tâm Quân Bác.
Còn Quân Bác!
Hình như anh ta có khúc mắc gì đó với ông Lãnh.
Đồng Kỳ Anh cũng không nói rõ được loại cảm giác đó.
Phó Quân Tiêu luôn cụp mắt xuống, không dám nhìn Đồng Kỳ Anh nhiêu, anh sợ rằng nhìn cô nhiêu bản thân sẽ không chịu được mà cướp cô về từ tay em trai Quân Bác.
Nhẫn lại, nhắn lại và nhân lại!
Cho đến khi Tô Hoài Lan từ trên lầu đi xuống phá vỡ bầu không khí hài hòa giữa hai người.
Nếu không phải thím Lưu vào phòng dọn đẹp, Tô Hoài Lan vẫn sẽ nghi ngờ không biết có phải Phó Quân Tiêu đã quên cô ta rồi hay không.
“Quân Tiêu, anh cũng thật là, thức dậy mà không gọi em làm cho em lúc tỉnh dậy không thấy anh năm bên cạnh, trong lòng vô cùng trống trải” Tô Hoài Lan đi đôi dép lê bước tới phía sau Phó Quân Tiêu vòng tay qua cổ anh, nghiêng đầu ghé đôi môi xuống hờn dỗi nói bên tai anh.
Cô ta chính là muốn diễn trò thân mật với anh trước mặt Đồng Kỳ Anh, như này anh sẽ không thể đấy cô ta ra.
Đồng Kỳ Anh liếc Tô Hoài Lan một cái sau đó cúi đầu, lặng lẽ ngồi ăn bát canh của mình.
Trong lòng cũng thầm nghĩ, có phải là mình cũng nên giống như Tô Hoài Lan nũng nịu ở trước mặt Quân Bác để tăng thêm tình cảm giữa hai người.
Đối mặt với Tô Hoài Lan đang cố tình tỏ ra thân mật với mình, mặt Phó Quân Tiêu không chút biểu cảm đứng thẳng dậy, không thèm để ý đến những lời nói Tô Hoài Lan.
“Anh ra xe đợi em trước rồi lát nữa cùng đến công ty.
” Phó Quân Tiêu nhàn nhạt bỏ lại câu nói rồi thong thả rời đi.
Sau khi thấy Phó Quân Tiêu ra đến cống, Tô Hoài Lan liên thay đổi thái độ cô ta nổi cáu với Đồng Kỳ Anh: “Đồng Kỳ Anh, cô thấy tiền của Quân Tiêu nhà tôi không phải là tiên sao? Tiên Quân Tiêu kiếm được không vất vả sao? Sáng sớm như này mà cô đã nấu ra thứ sơn hào hải vị này rồi! Cô không biết là bữa sáng phải ăn uống thanh đạm, phải ăn nhiều các loại rau củ và ngũ cốc một chút mới tốt cho sức khỏe à? Bữa sáng mà cô đã nấu nào là bào ngư, hải sâm, vi cá, thì ra là cô coi nhà tôi thành nhà của cô rồi, tiên cũng có thể tùy tiện phung phí rồi phải không?” Đồng Kỳ Anh bị lời nói của Tô Hoài Lan làm cho sững sờ, hoàn toàn không phản bác lại câu nào.
Tô Hoài Lan nói không sai chút nào, đây là nhà của cô ta, cô sao có thể vì Phó Quân Tiêu là anh trai của Quân Bác, cô lại từng thân thiết với Tô Hoài Lan, có mối quan hệ tốt với thím Lưu và quen biết với bác sĩ Nhiên mà sống ở đây thoải mái nhàn nhã như nhà của mình chứ? Trước đây, cô luôn chỉ có một mình, kể từ khi Quân Bác bận rộn với việc nợ nần, cô thực sự cảm thấy rất cô đơn.
Bỗng nhiên, thoắt cái bên cạnh có nhiều người như vậy cùng nhau sống chung dưới một mái nhà, không phải một mình ăn cơm, một mình xem tỉ vi hay một một mình làm việc nhà.
Ở đây náo nhiệt mà lại ấm áp dường như khiến cô quên mất thân phận của mình.
Lời nói của Tô Hoài Lan như một cái tát khiến Đồng Kỳ Anh tỉnh táo lại.
“Tôi xin lỗi” Đồng Kỳ Anh rủ mắt xuống thành khẩn xin lỗi Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan khoanh hai tay lại, không khỏi đắc ý nhướn nhướn mày.
Quả nhiên, cô ta muốn tạo uy tín trước mặt Đồng Kỳ Anh.
Cô ta chính là mợ cả nhà họ Phó! Cho dù cô ta chỉ là hàng giả nhưng trong mắt mọi người, cô ta chính là vợ chưa cưới của cậu cả Phó, là hàng thật giá thật.
Từ ngày hôm nay trở đi, Phó Quân Tiêu gây thêm nỗi đau nào trên người cô ta, cô ta sẽ đòi lại từng cái từng một trên người Đồng Kỳ Anh.
“Lần này tôi không tính toán với cô, tôi cảnh cáo cô! Đồng Kỳ Anh, không có lần sau đâu! Thật là, vừa sáng ra đã phải để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này.
Làm người mà không biết mình đang ăn nhờ ở đậu còn muốn đổi khách làm chủ à” Tô Hoài Lan không thèm liếc Đồng Kỳ Anh lấy một cái, sau đó vung tay vừa đi lên lâu vừa lớn giọng: “Thím Lưu, mau xuống nấu bữa sáng đi cháu đói bụng rồi.
” Đồng Kỳ Anh mím môi thu dọn bát đũa rồi bê vào nhà bếp, sau đó mới lên lầu lấy túi rầu rĩ đi ra ngoài.
Là do bản thân cô sơ sót, nhất thời quên mất thân phận của của mình.
Đồng Kỳ Anh đi ra cổng, cúi đầu nhìn bậc thềm.
ngôn tình ngược
Đến khi cô bước hết bậc thềm rôi theo bản năng ngẩng đầu lên mới nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Phó Quân Tiêu đang đỗ ở trước mặt mình, tài xế vân đang đứng ở bảng ghế sau mở cửa chờ cô lên xe.
Đồng Kỳ Anh lập tức biết điều bước vào trong, lên tiếng xin lỗi Phó Quân Tiêu vì đã mất nhiều gian ngôi trong xe đợi mình: “Anh cả, xin lỗi đã để anh đợi lâu.
” Phó Quân Tiêu chỉ khẽ liếc mắt nhìn khoảng cách chỗ ngồi của cô với mình, lạnh nhạt nói: “Anh là quỷ sao? Ở giữa còn rộng như vậy em không ngồi lại ngồi sát cửa xe như vậy” Đồng Kỳ Anh ngây ra một lúc, chỉ cảm thấy có chút lúng túng, cô không thể không dịch người qua chỗ Phó Quân Tiêu một chút được.
Sau khi đóng cửa xe lại, tài xế chậm rãi quay về vị trí lái xe khởi động xe.
Bởi vì tối qua phải nấu canh Phật nhảy tường mà Đồng Kỳ Anh vẫn chưa ngủ đủ giấc, cộng thêm tài xế lái xe rất bình ổn, cô bất giác ôm lấy túi xách rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Phó Quân Tiêu vốn đang đọc cuốn tạp chí tài chính kinh tế nhàm chán, vô tình thấy Đồng Kỳ Anh đang ngủ bèn di chuyển người đến ngồi sát cạnh cô.
Một lúc sau Đồng Kỳ Anh đã ngủ say, trọng tâm cơ thể bắt đầu nghiêng về phía cửa xe bên kia.
Phó Quân Tiêu lo lắng cô sẽ bị chính mình làm mình tỉnh giấc, anh vội vàng đưa tay ra đỡ lấy vai cô.
Bất giác cơ thế Đồng Kỳ Anh dần dần ngả về phía Phó Quân Tiêu, cuối cùng đầu rất tự nhiên dựa vào cánh tay anh.
Để cho cô dựa vào thoải mái hơn, Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế ngồi của mình, trực tiếp để đầu của cô gối lên vai mình mà ngủ.
Anh chỉ cần hơi nghiêng đầu là mũi có thể ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ đỉnh đầu cô.
Mùi hương này giống như mùi hương lần đầu tiên lúc anh hôn cô, mùi thơm của chanh nhàn nhạt khiến cho anh lưu luyến khó quên.
Xe đã đến trước sảnh tòa nhà của tập đoàn Phó Thị, tài xế dừng hẳn xe lại xoay người đợi Phó Quân Tiêu sai bảo.
Phó Quân Tiêu thấy Đồng Kỳ Anh vẫn chưa tỉnh bèn giơ tay khác lên vẽ một vòng tròn trên không trung.
Tài xế hiểu ý gật đầu lại khởi động xe sau đó lái xe chạy vòng quanh tòa nhà tập đoàn Phó Thị.
Ngồi không nhúc nhích như này đối với Phó Quân Tiêu mà nói không phải là chuyện khó khăn gì.
Anh đã từng cùng với đồng đội của mình đấu súng, nằm sấp không nhúc nhích mấy tiếng đồng hồ ở trong rừng.
Dù cho có rắn độc hay là côn trùng bò lên người anh cũng có thể bình tĩnh nằm yên bất động chỉ để đợi quân địch mắc câu bọn họ sẽ tiêu diệt một loạt luôn.
Bất chợt, cánh tay Đồng Kỳ Anh dựa vào dần dần tê dại đi, vốn dĩ rất khó chịu nhưng Phó Quân Tiêu cảm thấy trên cánh tay như chỉ có vài con kiến đang bò ở bên trong, một loại cảm giác ngứa lạ thường khiến anh muốn gãi nhưng lại sợ cô tỉnh giấc mà cố nén lại tiếp tục ngồi im.
Đồng Kỳ Anh đang trong giấc mơ thoải mái nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi môi ngọt ngào như mật dưới những tia nắng thấp thoáng lọt vào cửa số xe.
Phó Quân Tiêu không dám nhìn vào đôi môi xinh đẹp đó của cô, sợ mình sẽ không kiềm chế được đành phải quay mặt ra ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Xung quanh tòa nhà tập đoàn Phó Thị là một con đường nhựa rộng lớn, bên đường trông một hàng cây tùng bách cao lớn.
Những cây tùng bách này vẫn là những cái cây mà trước kia bố anh cho người trông xuống.
Bởi vì quân nhân như cây tùng, anh nói sau khi anh lớn muốn làm một người quân nhân bảo vệ gia đình và tổ quốc giống như bố.
Ông nội cho phép, bây giờ anh đã lớn, những cây tùng bách này cũng đã cao ngút trời, xanh tươi.
Giờ phút này, có Đồng Kỳ Anh ở bên, giống như thiên trường địa cửu, thời gian như ngừng trôi anh cũng không muốn động đậy, tình nguyện ngồi đây mãi mãi như thế này.
Bây giờ, một chút thời gian được ở cạnh cô đều đáng để anh trân trọng.
Còn ở nhà riêng của Phó Quân Tiêu, Nhiên Hoàng Minh sáng sớm ngủ dậy đang hỏi canh Phật nhảy tường của anh ta đâu, anh ta đã muốn ăn món này từ rất lâu rồi.
.