Long Thành Hưng không thèm nghe cứ ngồi trước bàn ăn như thế với dáng vẻ không hề hứng thú với đồ ăn ở trên bản.
Đồng Kỳ Anh câm lên một que cá chạch nướng đưa qua trước miệng của Long Thành Hưng.
Long Thành Hưng hất tay khiến que cá chạch nướng mà Đồng Kỳ Anh đưa qua rơi xuống dưới đất.
Bà ngoại thấy thế vội vàng nhặt que cá chạch nướng dưới đất lên, thối xung quanh, sau đó tự mình ăn rồi bảo Đồng Kỳ Anh lấy một que cá chạch nướng sạch sẽ khác trên đĩa ăn.
“Nếu như anh không ăn, thì em sẽ bỏ hết chúng vào bụng mình đấy” Đồng Kỳ Anh nói một cách trẻ con.
Long Thành Hưng liếc nhìn Đồng Kỳ Anh một cái rồi cúi đầu không nói gì.
Sau giờ ăn tối, bà ngoại đun nước nóng tắm cho Đồng Kỳ Anh, bảo Long Thành Hưng cùng tới tắm chung.
Long Thành Hưng không nghe, bà ngoại liên bế cậu tới thắng tay lột quần áo của cậu ra, bỏ cậu vào trong chậu gỗ mà Đồng Kỳ Anh đang ngồi.
“Oa” một tiếng, Long Thành Hưng đỏ ửng mặt, che lấy “cậu bé” của mình, uất ức khóc lớn.
Đồng Kỳ Anh ngôi trong chậu gỗ lại “ha ha” cười lớn, còn không ngừng hất nước lên người Long Thành Hưng.
“Xi xì xì.
Con trai sao lại có thể cùng tắm với con gái cơ chứ? Bà ngoại xấu.
Hu hu, bà ngoại thật xấu.
” Long Thành Hưng uất ức đau lòng khóc, như chịu phải sự uất ức nào lớn lắm vậy.
Bà ngoại tức tới bật cười: “Kỳ Anh mới có bốn tuổi, có gì to tát đâu chứ.
Hai đứa cùng nhau tắm bà còn đỡ việc ” “Con muốn tắm một mình.
Con muốn tắm một mình” Long Thành Hưng siết nắm đấm nhỏ phản đối.
Bà ngoại phải nhanh chóng tắm xong trước cho Đồng Kỳ Anh, sau đó bế Đồng Kỳ Anh ra khỏi chậu gỗ, để lại mình Long Thành Hưng trong đó tắm.
Sau khi hai đứa nhỏ tắm xong, leo lên giường, Long Thành Hưng lại lấy gối vạch “ranh giới” với Đồng Kỳ Anh.
“Bên này là địa bàn của anh, em không được vượt qua.
Nghe thấy chưa?” Long Thành Hưng vô cùng ngang ngược nói.
Đồng Kỳ Anh hoàn toàn không để ý tới cậu, ôm lấy con hổ bông mà bà ngoại may cho mình, tự nằm trên giường hát hò nói chuyện.
Trong phòng bếp, bà ngoại vẫn đang bận rộn.
Ngọn đèn dầu soi sáng bóng lưng bận rộn của bà ngoại.
Nhào bột mì, nặn bột mì, để cục bột mì lên men, sau đó cán bột và bắt đầu nặn bánh bao nhân thịt.
Đây là đồ ăn sáng ngày mai của hai đứa trẻ.
Kỳ Anh thích nhất là ăn bánh bao nhân thịt, đứa bé Long Thành Hưng chắc cũng thích ăn.
Nhà có nghèo thế nào đi chăng nữa, bà ngoại đều sẽ nghĩ mọi cách để cung cấp đủ dinh dưỡng cho hai đứa trẻ này phát triển.
Ngày hôm sau, buổi sáng thức dậy.
Sau khi bà ngoại đưa hai đứa trẻ đi đánh răng rửa mặt, liên bưng bánh bao nhân thịt nóng hổi lên bàn, sau đó là hai bắt sữa dê nhỏ.
Đồng Kỳ Anh vươn tay cầm lấy bánh bao nhân thịt, chiếc miệng nhỏ há tới mức lớn nhất, cắm từng miếng lớn một ăn.
Long Thành Hưng nhìn thấy dáng vẻ ăn của Đồng Kỳ Anh, xoa xoa chiếc bụng đang đói tới sôi ùng ục của mình, cuối cùng cũng không kháng cự, nhanh chóng lấy một chiếc bánh bao nhân thịt bên trong đĩa, câm trong lòng bàn tay, từ tốn ăn.
Bà ngoại nhìn thấy cuối cùng Long Thành Hưng chịu ăn cũng vui mừng mỉm cười.
Đồng Kỳ Anh ăn xong bánh bao nhân thịt, lại uống sạch bát sữa dê, rồi liếm sạch sẽ bát sữa.
Ban ngày, nếu như người trong thôn không tới tìm bà khám bệnh xin thuốc thì bà ngoại sẽ đắt theo Đồng Kỳ Anh và Long Thành Hưng lên núi hái thuốc.
Lần đầu tiên Long Thành Hưng lên núi, sau khi trở vê, cánh tay trắng và bắp chân trắng như củ sen của cậu đã bị côn trùng đốt tới mức nổi hết mề lên.
Bà ngoại đắp thuốc cho Long Thành Hưng, sau khi đỡ sưng và hết ngứa thì không dắt Long Thành Hưng lên núi nữa, mà để Long Thành Hưng cùng Đồng Kỳ Anh chơi đùa với nhau dưới chân núi và dặn dò hai đứa trẻ không được chạy lung tung.
Bên suối nước dưới chân núi, Đồng Kỳ Anh cởi dép ra, xuống nước bắt cá, Long Thành Hưng ngồi trên tảng đá ở bên cạnh thổi chiếc kèn ác-mô-ni-ca mà mẹ cậu để lại.
Khúc ca mà Long Thanh Hưng thổi rất đơn giản, nhưng lại rất hợp với tiếng suối róc rách, kỳ ảo mà sinh động.
Đồng Kỳ Anh di chuyển viên đá bao vây lại đám cá ở trong suối nước, sau đó “bụp bụp” lạch bạch ở trong nước.
Mỗi lần cô chỉ bắt được một hai con cá, hôm nay cô may mắn bắt được bốn con.
Sau khi lên bờ, ống quần và tay áo của cô nhóc này đều ướt sũng.
Long Thành Hưng trợn mắt nhìn Đồng Kỳ Anh một cái, chỉ cảm thấy cô nhóc này thật ngốc nghếch.
Đồng Kỳ Anh không thèm quan tâm đến cái trợn mắt của Long Thành Hưng, từ trong chiếc giỏ nhở của mình lấy ra một con dao nhỏ, muối ăn, diêm, que trúc, sau đó bắt đầu nhóm lửa nướng cá.
Long Thành Hưng khó có thể tin được nhìn Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh lại vô cùng đắc ý: “Đây chỉ là đồ ăn vặt của em mà thôi.
Đợi lát nữa bà ngoại còn đem về cho em quả dại để ăn nữa cơ.
” Long Thành Hưng cất chiếc kèn ác-mô-ni-ca vào trong túi quần, sau đó nhảy xuống từ tảng đá lớn, bật nhảy tới bên cạnh Đồng Kỳ Anh, hiếu kỳ xem Đồng Kỳ Anh nướng cá.
Cậu cảm thấy việc này rất vui, giống như bọn cậu trơi trò chơi ở trong thành phố vậy.
Sau khi nướng cá xong, ống quân và tay áo của Đồng Kỳ Anh đã đều khô cong.
Đồng Kỳ Anh bảo Long Thành Hưng ra suối nước lấy nước về dập lửa, Long Thành Hưng không nghe, ngôi trên tảng đá bên cạnh ngơ người không chịu động đậy.
“Anh không dập lửa, em sẽ không cho anh ăn cá.
” Đồng Kỳ Anh chỉ mỏ đắc ý.
.