Sau khi nghe Lý Nhã Uyên nói vậy, Đồng Kỳ Anh mới nhớ ra lần cuối cùng cô gặp Cậu Thập là ở trước mộ của Anh Ninh.
Cậu Thập nhìn bức ảnh trên bia mộ của Anh Ninh, ánh mắt đầy vẻ tội lỗi.
Lễ nào!
“Cậu đã gọi điện cho anh ấy chưa?” Đồng Kỳ Anh hỏi.
Lý Nhã Uyên lắc đầu, trong lòng nặng trĩu: “Tớ không có cách nào liên hệ được với anh ấy cả, trước giờ đều là anh ấy đến tìm tớ, hơn nữa hành tung của anh ấy chỉ có thuộc hạ của anh ấy mới biết được thôi.
” Thật ra Đồng Kỳ Anh cũng phát hiện ra điều này, nếu Cậu Thập đã muốn tìm thì không cần họ phải liên hệ anh ta cũng biết họ ở đâu.
Đồng Kỳ Anh còn có cảm giác như cô và Lý Nhã Uyên bị Cậu Thập cho người theo dõi vậy.
Hy vọng đây không phải là ảo giác! Đồng Kỳ Anh nhìn Lý Nhã Uyên, an ủi: “Cũng có thể dạo gần đây Cậu Thập rất bận! Giống như chông tớ ấy, bận đi công tác suốt! Không có thời gian ở cạnh người yêu.
”
“Người yêu?” Lý Nhã Uyên nhìn Đồng Kỳ Anh với ánh mắt đầy hy vọng, nhưng rồi ánh mắt đó lại biến mất nhanh chóng.
“Cậu thực sự là người yêu của anh ấy sao? Người yêu của anh ấy là người vợ đã qua đời rồi mà!” Lý Nhã Uyên chán nản nói.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được phá lên cười.
Nhìn thấy điệu cười của Đồng Kỳ Anh, Lý Nhã Uyên tức giận nói: “Cậu còn cười được ải!”
Đồng Kỳ Anh thấy Lý Nhã Uyên thật sự không vui, không cười nữa và giải thích với cô: “Cậu còn nói là cậu không thích Cậu Thập à, chắc chắn là cậu đã thích anh ấy rồi!”
“Tớ đâu có!” Lý Nhã Uyên miệng nói một đẳng trong lòng nghĩ một nẻo.
Rõ ràng cô ấy thích còn giả vờ, thích người ta nhưng lại không thừa nhận.
“Cậu Thập vốn như thần long thấy mặt không thấy đuôi, cho nên sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ xuất hiện trước mặt cậu thôi!” Đồng Kỳ Anh mỉm cười.
Lý Nhã Uyên than vãn: “Cũng chỉ mong thế thôi!”
"Vậy nên cậu hay vui vẻ lên đi!” Đồng Kỳ Anh an ủi.
Lý Nhã Uyên chối đây đấy: “Không phải vì tớ thích anh ấy nên mới muốn gặp anh ấy, vì tớ hết tiền tiêu rồi nên mới gặp anh ấy để hỏi tiền tiêu vặt!” Vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy khiến cho Đồng Kỳ Anh không nói gì chỉ biết cười.
Lý Nhã Uyên lập tức cảm thấy tâm trạng đã tốt hơn, quả nhiên, sau khi nói với bạn bè những chuyện không vui, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Kỳ Anh, cậu chưa từng kể chuyện của cậu với tớ, hay là cậu kể cho tớ nghe đi! Cậu kể hết những chuyện không vui cho tớ nghe, tớ sẽ chia sẻ với cậu!” Lý Nhã Uyên mỉm cười.
Đồng Kỳ Anh vừa gật đầu vừa trả lời: “Chuyện của tớ á, chẳng có gì đáng nói cải”
“Vậy cậu kể với tớ xem cậu và chồng cậu quen nhau thế nào đi!” Lý Nhã Uyên hỏi đại một câu.
Cô đã kể hết mọi chuyện từ tận đáy lòng cho cậu ấy rồi, nhưng chuyện của cậu ấy thì cô lại chẳng biết gì, thật chẳng giống một người bạn chút nào.
Vừa nhắc đến chồng, Đồng Kỳ Anh liền nhớ đến Phó Quân Bác, lập tức thao thao bất tuyệt.
Lý Nhã Uyên sau khi nghe Đồng Kỳ Anh nói đạo lý xong, liên nhìn cô bằng ánh mắt bái phục xen lẫn sự ngạc nhiên: “Hai người hạnh phúc quá đi! Cùng nhau đồng cam cộng khổ!”
“Thật ra cũng không hẳn là khổ! Chỉ là lúc đó căn nhà thuê hơi nhỏ, cuộc sống có chút khó khăn thôi! Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng mỉm cười.
Chỉ cần được sống cùng Quân Bác, mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy hạnh phúc.
"
“Chồng cậu nhất định rất yêu cậu.
” Lý Nhã Uyên nói đây ao ước.
Đồng Kỳ Anh nhìn Lý Nhã Uyên vô cùng ngạc nhiên, lúng túng hỏi lại: “Cậu thật sự cảm thấy anh ấy yêu tớ sao?”
“Đương nhiên, nếu như chồng cậu không yêu cậu, rõ ràng biết cậu còn phải trả nợ thay cho bố mẹ, anh ấy còn có dũng khí cưới cậu, lại còn giao tiên cho cậu nữa! Những điều này đều là biểu hiện của việc anh ấy yêu cậu đó!” Lý Nhã Uyên thành thật nói.
Nhưng nhìn từ phía Đồng Kỳ Anh, Quân Bác là một người tốt, trước kia anh ấy coi cô là bạn nên mới ra mặt giúp đỡ cô ấy một tay.
Đối mặt với việc Quân Bác liệu có yêu cô hay không, Đồng Kỳ Anh ban đầu cũng không hoàn toàn tự tin.
Hai người nói chuyện một hôi, sau đó nghỉ ngơi cùng ăn trưa, buổi chiều cùng nhau đến trường lái tập lái xe.
Sau khi tập lái xe buổi chiều xong, có một chiếc xe hơi đắt tiền đã đỗ ngay trước cổng trường, trông rất bắt mắt.
Ở hàng ghế sau của một chiếc xe hơi sang trọng, một anh tài xế đã mở cửa sẵn và đứng chờ ở đỏ.
Đồng Kỳ Anh biết chiếc xe đó, là của Cậu Thập.
Lý Nhã Uyên đứng giữa ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn nữ sinh trong trường, cô ôm Đồng Kỳ Anh tạm biệt, sau đó vui vẻ bước lên hàng ghế phía sau của chiếc xe hơi sang trọng đó.
Trước khi bước lên xe, vẻ mặt của Lý Nhã Uyên cười tươi như hoa, nhưng sau khi lên xe và thấy người ngôi trong đó, vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi.
Đồng Kỳ Anh không hề biết sau khi Lý Nhã Uyên lên xe đã xảy ra chuyện gì, chỉ là khi cửa xe vừa được đóng lại, cô nhìn thấy Lý Nhã Uyên sững người.
Sau khi tài xế quay lại ghế lái, chiếc xe liên phóng đi mất.
Có rất nhiều lời bàn tán ra vào của những người xung quanh, có người phỉ báng, có người đố kị, cũng có người ngưỡng mộ.
Nhưng trong số đó có ba người phụ nữ vì ghen ghét mà sinh lòng đố kỵ, nhục mạ Lý Nhã Uyên chắc chắn là kẻ thứ ba, Đồng Kỳ Anh không nhịn được liền đi đến trước mặt họ, hùng hổ hét lên: “Đó là bạn trai của bạn tôi đến đón, xin các người hãy có liêm sỉ một chút, đừng có trông mặt mà bắt hình dong.
”.