Phó Quân Bác kìm nén cơn tức giận trong lòng, ôm lấy Đồng Kỳ Anh đi vào cửa.
Trước khi Kỳ Anh tới, anh ta đã nói rõ ràng với Lý Tư San, để Lý Tư San nghỉ lại ở một khách sạn khác.
Anh ta hoàn toàn không ngờ tới rằng Lý Tư San không nghe theo lời, tự làm theo ý mình đặt một căn phòng ngay cạnh phòng anh ta, không biết là có ý gì? "Triệu Bân không tới sao?"
Sau khi vào nhà, Đồng Kỳ Anh không khỏi tò mò mà hỏi.
Phó Quân Bác sững sờ một lúc sau mới trả lời: "Trong công ty vẫn còn những việc khác cần anh ta giải quyết, cho nên lần này anh đi công tác anh ta không đi cùng.
Anh chỉ mang theo một thư ký cùng hai trợ lý thư ký tới để hỗ trợ anh.
"
Thực ra, hiện giờ công việc mà anh ta và Lý Tư San đang bàn bạc, đều là việc riêng của anh ta.
Triệu Bân là người của tập đoàn Phó thị, cho dù luôn ở bên cạnh hỗ trợ anh ta, nhưng Triệu Bân cũng không phải là hết lòng đối với anh.
Mặc dù Phó Quân Bác luôn coi Triệu Bân là anh em tốt nhưng Triệu Bân nguyện trung thành với ai, trong lòng anh ta cũng không thể biết chính xác.
Chuyện anh và Lý Tư San ở bên ngoài tự mở công ty riêng, Triệu Bân đều không biết.
Vì vậy chuyến công tác lần này của Phó Quân Bác đông thời cùng tiến hành xử lý cả việc công và việc riêng.
Sau khi vào nhà, Đồng Kỳ Anh nhìn thấy bàn trà trong phòng khách chất đầy tài liệu, cửa phòng tắm bên kia còn có một giỏ quần áo chưa giặt, thế là cô đã chủ động đi qua đó, giúp Phó Quân Bác giặt chỗ quần áo bẩn.
Không thể không nói, Đồng Kỳ Anh đối với Phó Quân Bác quả thực là một mẫu người con gái của gia đình.
Nếu như anh ở nước ngoài, cô có thể quản lý chuyện trong nhà một cách gọn gàng, ngăn nắp.
Mà những chuyện trong nhà này, đối với một cô chủ nhà giàu như Lý Tư San mà nói chính là làm không nổi.
Đồng Kỳ Anh sau khi giặt xong chỗ quần áo liên đem ra ngoài ban công phơi khô, còn chưa kịp xoay người, sau lưng đã truyền đến một luồng hơi thở ấm áp, ngay sau đó cô bị một vòng tay ấm áp ôm trọn lấy cơ thể cô.
Phó Quân Bác từ đằng sau ôm lấy Đồng Kỳ Anh, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, hai tay giơ lên một hộp quà hình vuông lớn màu hồng nhạt.
Đồng Kỳ Anh thấy thế vội mừng rỡ không thôi, không khỏi tò mò hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
"Em thử mở ra xem xem.
"
Phó Quân Bác nhẹ nhàng nói.
Đồng Kỳ Anh nhẹ gật đầu, giơ tay lên mở hộp quà ra, mở nắp hộp quà ra.
Bên trong là một chiếc áo liền váy màu hồng được thiết kế tinh xảo, hơn nữa còn là một thương hiệu lớn của nước ngoài trông rất đắt tiền.
Phó Quân Bác lấy chiếc váy bên trong hộp ra, hơi nghiêng người ghé vào tai Đồng Kỳ Anh khẽ nói: "Mau mặc cho anh xem đi.
"
Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào một bên tai cô, có chút ngứa ngáy, trái tim có chút loạn nhịp.
Hai má Đồng Kỳ Anh ửng hồng, gật đầu nhận lấy chiếc váy trong tay, vừa mới chuẩn bị chui ra khỏi vòng tay của anh ta, cơ thể cô lại bị một vòng tay lớn ôm lại, kéo lấy chiếc eo của cô xoay người lại đối diện với anh ta.
"Anh giúp em thay đồ! "
Phó Quân Bác khẽ nói, đặt hộp quà trên tay xuống kéo cô vào phòng.
Đồng Kỳ Anh nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Bác, nhịp tim cô bắt đầu tăng nhanh, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thế đang dần nóng lên, trong phút chốc cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Phó Quân Bác nở nụ cười đầy gian xảo, giơ tay lên nắm lấy cổ áo của Đồng Kỳ Anh.
Từng đầu ngón tay của anh không cẩn thận chạm vào xương quai xanh của cô.
Đồng Kỳ Anh thẹn thùng ngước lên liếc nhìn Phó Quân Bác trong sự sững sờ.
Trong đầu cô lại hiện ra khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Bác kia.
Hai tay cô đang bị Phó Quân Bác giữ chặt lấy, che đi cái miệng xinh xắn của cô không để cô phát ra tiếng, còn hôn lên khắp cơ thể cô.
Cái cảm giác này, không làm cho cô tê dại, mà chính là toàn thân đều nối da gà.
Thực chất bên trong, cô không phải là kiểu con gái "ngoài miệng nói không muốn, thân thế lại thành thật.
"
Một khi cô né tránh những hành động thân mật quá mức, cô sẽ một mực chống cự.
"Em tự làm được.
"
Phó Quân Bác theo phản xạ lùi lại một bước.
Nhìn thấy Đồng Kỳ Anh né tránh mình, còn cho rằng là cô đang xấu hổ, lấy tay ôm lấy đôi má đang đỏ bừng của cô, không nhịn nổi mà nói: "Kỳ Anh, em là người phụ nữ của anh"
Đồng Kỳ Anh bất giác giật mình, ngước mắt lên lại bắt gặp ánh mắt của Phó Quân Bác.
Cô không nhìn anh thì không sao, nhưng khi cô vừa nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí giữa hai người dần dần trở nên mơ hồ.
Ánh mắt dịu dàng của anh nhìn vào trong đôi mắt cô, ấm áp và bình yên giống như một làn gió xuân.
Phó Quân Bác hơi cúi đầu xuống rồi chậm rãi di chuyển đến đôi môi của Đồng Kỳ Anh.
Sau khi vứt bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong lòng, Đồng Kỳ Anh vô thức nhầm mắt lại mong chờ nụ hôn dịu dàng sau đó của anh.
Tại thời điểm hai trái tim sát lại gần nhau, chuông cửa vang lên thật không đúng lúc.
Phó Quân Bác lập tức đặt nụ hôn lên trán Đồng Kỳ Anh, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh đi mở cửa, em thay quần áo trước đi nhé.
"
Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở to hai mắt, mặt đỏ tía tai ngơ ngác rụt đầu lại, cầm quần áo đi vào phòng ngủ.
Sau khi Phó Quân Bác nhìn Đồng Kỳ Anh đi vào phòng ngủ và đóng cửa phòng lại, nụ cười trên môi anh ta dần dần biến mất, đôi lông mày hơi nhíu lại đi ra mở cửa.
Anh thậm chí không cần nhìn vào mắt mèo cũng biết người đến gõ cửa là ai.
Quả nhiên là Lý Tư San.
Lý Tư San trong tay đang cầm theo một túi đầy hoa quả và một túi lớn có đồ ngọt và đồ uống, chưa được sự cho phép của Phó Quân Bác cô đã tự mình bước qua cửa vào trong nhà.
Cô ta nhẹ nhàng cười nói: "Tổng giám đốc Phó, tôi đã mua rất nhiều đô ăn, muốn cùng mợ Lãnh ăn uống tâm sự một chút.
".