"Em là Nặc Kỳ Anh à?"
Người trả lời mà một cô gái.
Nặc Kỳ Anh còn tưởng rằng mình gọi nhầm nên vô thức nhìn số điện thoại trên màn hình hiển thị.
"Anh của em còn chưa ngủ dậy, em tới thành phố Thuận Canh chưa để chị tới đón em."
Người phụ nữ đó nói tiếp.
Nặc Kỳ Anh rất bối rối, cô hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô là ai vậy? "Chị tên là Đường Vẫn Kiều, chị là bạn gái của anh trai em."
Giọng nói của Đường Vãn Kiều rất mạnh mẽ.
Nặc Kỳ Anh nghe thấy giọng nói của Đường Vấn Kiều thì cảm thấy khí thế của cô ấy có thể thông qua điện thoại mà đánh tới.
Nặc Kỳ Anh gọi một tiếng: "Em chào chị dâu."
"Ngoan quá Em nhớ để ý điện thoại, chị tới đó rồi sẽ gọi cho em."
Đường Văn Kiều nói tiếp.
Nặc Kỳ Anh trả lời một tiếng: "Dạ." Thế là đối phương cúp điện thoại.
Anh ruột không đến, người đến là chị dâu? Nặc Kỳ Anh cũng phục anh trai của mình rồi.
Cô đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Cô nhấn bất máy: "Là chị dâu ạ?” "Ừ, chị tới rồi đây, em ở đâu?" "Em ở ven đường trước cửa ra trạm." "Chị nhìn thấy em rồi, em nhìn về phía đối diện đi." Nặc Kỳ Anh nghe Đường Văn Kiêu nói thế thì ngẩng đầu lên nhìn về phía đường cái đối diện, thì thấy một cô gái đang ngồi trên ghế lái của chiếc xe Santana màu bạc và vẫy tay với cô.
Nặc Kỳ Anh đành phải khập khiễng kéo hành lý qua đó.
Đường Vẫn Kiều thấy cô đi đứng không tiện thì chủ động bước xuống xe giúp đỡ.
Cô ấy cầm lấy hành lý của Nặc Kỳ Anh rồi hỏi han: "Chân của em bị sao thế?" "Em bị trật, không quan trọng lắm đâu." Nặc Kỳ Anh cười một tiếng.
Đường Văn Kiều bỏ hành lý của Nặc Kỳ Anh vào trong cốp xe rồi đỡ cô ngồi vào ghế lái phụ.
"Thắt dây an toàn vào!" Đường Văn Kiều ngồi vào ghế lái rồi dặn dò.
Nặc Kỳ Anh ngoan ngoãn kéo dây an toàn lên rồi thất lại.
"Chị nghe Lâm Dương nói em muốn tới đây làm thêm à?” Đường Văn Kiều vừa lái xe vừa hỏi cô.
Nặc Kỳ Anh trả lời một cách yếu ớt: "Dạ." "Em còn chưa tốt nghiệp, hơn nữa em còn là bằng cao đẳng.
Rất khó tìm được một công việc tốt ở thành phố Thuận Canh này." Đường Vãn Kiều lại nói thắng.
"Em biết." Nặc Kỳ Anh trả lời một cách lúng túng.
Trước khi tới đây thì cô đã nghĩ tới việc này từ lâu rồi, chỉ là cô không muốn ở trong ngôi nhà tràn ngập sự hắt hủi đó nên cuối cùng vẫn quyết định đi tới đay.
Đường Văn Kiều liếc Nặc Kỳ Anh một cái rồi tiếp tục hỏi: *Chị nghe giọng em nói thì có lẽ em hát cũng hay.
Có hứng thú tới những câu lạc bộ giải trí làm ca sĩ tạm thời không?" "Ca sĩ tạm thời?" Nặc Kỳ Anh hỏi lại.
Đường Vãn Kiều lườm Nặc Kỳ Anh một chút, thấy cô còn chẳng biết cái này thì đành phải đổi cách nói khác: "Cũng không khác gì nhiêu so với những ca sĩ trong quán bar.
Chỉ là câu lạc bộ giải trí ở đây lớn hơn những quán bar kia nhiều.”
"Vậy có thế kiếm rất nhiều tiền ạ?" Nặc Kỳ Anh hỏi một cách thẳng thần, bây giờ cô đang rất thiếu tiền.
Đường Văn Kiều cười rồi hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cách phụ nữ ở thành phố Thuận Canh này kiếm tiền nhanh nhất đó chính là bò lên giường của những người đàn ông có tiền" Nặc Kỳ Anh nghe thế thì ngậm miệng lại.
Cô ấy có thể giới thiệu công việc cho mình là không tệ rồi, mình lại còn quan tâm là có thể kiếm nhiều tiền hay không.
Chẳng khác nào là được voi đòi tiên! Mặc dù Nặc Kỳ Anh có chút không vui nhưng cô cũng có thể hiểu vì sao Đường Văn Kiều lại nói như thế.
Xe dừng chờ đèn xanh đèn đỏ.
Đường Văn Kiều nói với Nặc Kỳ Anh rằng: "Đặc điểm lớn nhất của thành phố này chính là có rất nhiều xe." "Dạ." Nặc Kỳ Anh chỉ trả lời một tiếng rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một tòa nhà cao tầng nổi bật trong vô số kiến trúc khác nhau đã thu hút sự chú ý của Nặc Kỳ Anh.
Tập đoàn Phó thị! Nặc Kỳ Anh nhìn thấy biển hiệu ở tầng cao nhất kia thì không hiểu sao cô lại có chút say xe.
Cô muốn đón gió một chút thế là hạ cửa sổ xuống rồi hỏi Đường Văn Kiều rằng: "Tổng bộ của tập đoàn Phó thị ở thành phố Thuận Canh ư?” "Đúng thế, đừng nói là bây giờ em mới biết đấy nhé."
Đường Vân Kiều nhìn chăm chăm vào đèn đỏ còn mười hai ba giây cách đó không xa rồi trả lời với vẻ không yên lòng.
Nặc Kỳ Anh cười một tiếng, đúng là bây giờ cô mới biết.
Nhưng cũng đã nghe thấy danh tiếng của tập đoàn Phó thị từ lâu rồi.
Tập đoàn lớn số một số hai thế giới.
Đây không phải là nơi một sinh viên cao đẳng còn chưa tốt nghiệp như cô có thể bước vào được! Đúng lúc này một chiếc xe việt dã màu đen đi tới gần.
Phó Quân Tiêu däm phanh lại, rồi nhìn về phía đèn đỏ cách đó không xa.
Lại còn phải chờ thêm một chút.
Trong chiếc xe Santana màu bạc, đột nhiên Đường Văn Kiều cảm thấy chán nên nói với Nặc Kỳ Anh rằng: "Kỳ Anh à, em hát cho chị dâu nghe một bài nào " Nặc Kỳ Anh vui vẻ đồng ý, cô năm rạp trên cửa sổ xe rồi bắt đầu cất giọng hát.
Tiếng hát ngọt ngào nhẹ nhàng vang lên.
Cũng chính giọng hát này đã hấp dẫn sự chú ý của Phó Quân Tiêu đang ngồi trên chiếc xe việt dã màu đen kia.
Phó Quân Tiêu nhìn theo tiếng hát thì thấy Nặc Kỳ Anh đang ngồi trên ghế lái phụ của chiếc Santana màu bạc kia.
Anh không khỏi giật mình.
Hoài Lan ư? Mặt trái xoan có chút đáng yêu, lông mi cong dài hơi run, cánh môi như cánh hoa hồng hồng hào ướt át.
Phó Quân Tiêu nhớ lại cảm giác hôn cô.
Lần đầu tiên anh hôn cô là vì dụ hoặc.
Lần thứ hai anh cưỡng hôn cô là vì nhớ nhung.
Lần thứ ba anh cưỡng hôn cô là vì cảm ơn.
Từ trước tới giờ Phó Quân Tiêu chưa từng yêu đương, anh cũng chưa từng có một người phụ nữ nào cả.
Trước kia Phó Quân Tiêu luôn cảm thấy có thể mình sẽ ở một mình cả đời và anh luôn ném mạng sống, sự an toàn của bản thân ra sau ót.
Bây giờ trong lòng anh nhiều hơn một chút lo lắng, cho nên sẽ càng trân trọng tính mạng của mình hơn.
Mà người phụ nữ này đã khiến cho Phó Quân Tiêu muốn che chở cho cô cả một đời, cưng chiêu cô cả một đời.
Từ nhỏ Phó Quân Tiêu đã đi theo bố mình trải nghiệm cuộc sống trong quân đội.
Năm mười sáu tuổi anh lại được học viện quân đội tuyển chọn vào học.
Năm hai mươi tuổi anh trở thành thiếu tướng trẻ nhất trong lịch sử, đồng thời cũng đã sống cuộc sống trong quân đội rất lâu rồi.
Vẽ sau, bởi vì tư duy của Phó Quân Tiêu rất nhanh nhạy nên được đưa đi trường cảnh sát nối tiếng ở nước ngoài huấn luyện.
Sau khi trở về thì anh lại kiêm chức thành một lính đặc chủng.
Từ lúc Phó Quân Tiêu được sinh ra cho tới nay, anh vẫn luôn làm việc cho tố quốc.
Bởi thế cho nên anh chưa từng có tình cảm của riêng minh.
Chỉ riêng lân này, Phó Quân Tiêu đã rung động với cô.
Sau khi trở về, anh đã nói thẳng với ông nội rằng mình muốn cưới cô làm vợ..