Thím Lưu thấy thái độ Tô Hoài Lan tốt lên, bà ấy cũng dịu dàng săn sóc hơn rất nhiều, còn đang nghĩ thầm sẽ nói vài lời tốt đẹp giúp cô ta trước mặt Phó Quân Tiêu.
"Cậu cả, cô Đồng Kỳ Anh, à không, là mợ hai, nếu mợ hai đã không thể ở bên cạnh cậu, hiện giờ mợ cả lại biết sai mà sửa, nguyện ý thay đổi tính tình của bản thân vì cậu, cố gắng biến thành bộ dáng cậu yêu thích, sao cậu không suy nghĩ một chút về mợ cả chứ?"
Thím Lưu tận tình khuyên bảo.
Phó Quân Tiêu vẫn như trước không đồng ý.
Thím Lưu chỉ thấy vẻ ngoài của Tô Hoài Lan, chưa bao giờ chân chính hiếu được nội tâm cô ta.
Tô Hoài Lan vì điều gì mới có thể thay đổi thành thế này, trong lòng Phó Quân Tiêu anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Tục ngữ nói có tiền có thể sai khiến được ma quy.
Tới Tô Hoài Lan, có tiền có thế khiến cô ta cam tâm tình nguyện bán đứng linh hồn của chính mình.
Mà trong lòng Tô Hoài Lan quả thực là như vậy.
Trên đời này không gì có thể chân thực hơn so với tiền.
Tô Hoài Lan tham tiền tài, tiền có thể cho cô ta tất cả những vật chất mà bản thân ước muốn.
Tô Hoài Lan cô ta có thể không cần yêu bất kì người đàn ông nào, nhưng điều duy nhất cô ta không làm nổi đó là không yêu tiền.
Bên kia, Đồng Kỳ Anh sửa sang lại hành lý, sau khi lên xe ngồi bên ghế lái phụ.
Lúc cô nhìn thấy Phó Quân Bác đang ngồi ở ghế lái, rút ra một xấp tiền mới sáu triệu sáu trăm nghìn từ trong ví da ra, nhét vào một phong bao lì xì mừng thọ, cô không khỏi hỏi theo bản năng: "Có cần phải hỏi vợ chồng anh cả xem bọn họ bỏ bao nhiêu không?"
"Bọn họ nhất định sẽ bỏ sáu trăm sáu triệu, anh không mừng được nhiều tiền như vậy.
"
Phó Quân Bác cười khổ.
Đồng Kỳ Anh nuốt nước bọt, không hỏi thêm gì nữa.
Quả nhiên, thế giới của người có tiền khác hoàn toàn với thế giới người thường bọn họ.
Kỳ thật, Phó Quân Bác vốn không định đi, nhưng ông nội nói, nếu anh ấy đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi thì phải dẫn theo cháu dâu mới đi gặp họ hàng thân thích.
Bởi vì hai người bọn họ chưa làm tiệc cưới, cho nên thân phận của Kỳ Anh chỉ có thể là vợ chưa cưới của Phó Quân Bác.
Trên đường đi đến thành phố Cung Huy, Phó Quân Bác vừa lái xe vừa nói với Đồng Kỳ Anh một vài chuyện trong nhà họ Phó bọn họ.
Kỳ thật Phó Quân Bác cũng không biết quá nhiều, cho nên cũng không nói được mấy với Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh chỉ biết là ông nội Phó Hoằng Khôn là con cả của thế hệ bọn họ, cho nên ông nội kế thừa biệt thự nhà họ Phó và Tập đoàn Phó thị.
Đến đời của bọn họ, anh cả Phó Quân Tiêu là con trai cả, cho nên biệt thự nhà họ Phó và Tập đoàn Phó thị đương nhiên là anh cả Phó Quân Tiêu thừa kế toàn bộ.
"Nếu anh cả và chị dâu chỉ sinh được con gái, không có con trai thì phải làm sao bây giờ?"
Đồng Kỳ Anh nhịn không được tò mò hỏi.
Phó Quân Bác buồn cười nói: "Em đây là đang trù anh cả không sinh được con trai sao?"
"Nào có, em chỉ là tò mò, hỏi một chút thôi!"
Đồng Kỳ Anh thẹn thùng cười.
Phó Quân Bác cười đáp lại: "Con gái cả cũng có thể kế thừa toàn bộ nhà họ Phó, chỉ có điều đến lúc đó con của con gái cá bắt buộc phải mang họ "Lãnh", đây là quy tắc của tố tiên nhà họ Phó đặt ra.
"
"Nói cách khác, đến lúc đó con gái của anh cả phải tuyển chồng ở rể sao?"
Đồng Kỳ Anh cái hiếu cái không gật gù.
"Có điêu mỗi một đời nhà họ Phó đều dồi dào con trai, cho nên anh cả sẽ có con trai thôi.
"
Phó Quân Bác nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh hiểu ý cười, một tay chống má, tựa vào cửa kính xe, đột nhiên vui mừng nói: "Cũng may, anh không cần phải lo những chuyện này.
Kế thừa gia sản lớn như vậy, kỳ thật trong lòng hẳn sẽ có áp lực.
Hơn nữa lỡ như đời sau của mình vì tranh đoạt gia sản, anh em lục đục, chẳng phải là khiến người ta thương xót hay sao.
"
"Cho nên Kỳ Anh cũng cảm thấy biệt thự nhà họ Phó và Tập đoàn Phó thị nên là của anh cả à?"
Ý cười trên mặt Phó Quân Bác dân dân thu lại, khuôn mặt hơi cứng ngắc, ý vị trong con ngươi khi nói chuyện không rõ vì sao lại sâu thẳm vài phần.
Đồng Kỳ Anh vẫn chưa nhận thấy sự khác thường của Phó Quân Bác, mà tự mình đáp lại: "Đây không phải là quy tắc tổ tiên nhà họ Phó đặt ra à? Nếu như không thể phá vỡ quy tắc của nhà họ Phó, vậy thì chuyện anh cả thừa kế biệt thự nhà họ Phó và Tập đoàn Phó thị không có gì phải bàn cãi nữa rồi.
"
Giờ phút này, Phó Quân Bác không nói thêm gì nữa.
Có lẽ đây chính là điểm khác nhau giữa Kỳ Anh và Tư San.
Lý Tư San cũng biết quy tắc của nhà họ Phó, nhưng cô ta lại khuyến khích Phó Quân Bác trở mình làm vua.
Mà Đồng Kỳ Anh thì sao? Cô lại theo khuôn phép cũ, cam chịu tất cả sự sắp xếp của tổ tiên nhà họ Phó.
Quả nhiên Kỳ Anh chỉ là một người phụ nữ ở trong nhà, mà người hiểu được tâm tư của anh ấy chỉ có Lý Tư San.
Thật không ngờ, Đồng Kỳ Anh chỉ nghĩ nếu như đó không phải là thứ của mình vậy thì không cần phải ép buộc lấy về.
Nếu có thể thừa kế gia sản thì đương nhiên đó là chuyện tốt.
Nhưng so với việc kế thừa gia sản, Đồng Kỳ Anh càng hướng tới con đường sáng tạo gia sản thuộc về chính mình từ hai bàn tay của bản thân hơn.
Có lẽ khoảng thời gian ấy sẽ rất mệt mỏi, nhưng nhất định sẽ trôi qua rất phong phú.
Nhưng trong lòng Phó Quân Bác không hề nghĩ như vậy.
Nếu đều là con trai nhà họ Phó, vậy thì Tập đoàn Phó thị nên có phần của Phó Quân Bác anh.
Dựa vào cái gì mà toàn bộ thuộc về anh cả Phó Quân Tiêu chứ? Không, thứ mà Phó Quân Bác muốn, là toàn bộ Tập đoàn Phó thị.
Tâm tư của anh ấy, Kỳ Anh mãi mãi không thể nào hiểu được.
Từ nhỏ đến lớn, ánh sáng trên người anh cả Phó Quân Tiêu luôn khiến Phó Quân Bác phải lùi vào bên trong bóng tối vô hạn.
Dù là thân thích trực hệ hay là thân thích chi thứ của nhà họ Phó, trong mất trong lòng đám người bọn họ kia, tất cả chỉ nhìn thấy có anh cả Phó Quân Tiêu.
.