Mà những bảo vệ bên cạnh anh từng người đều như hung thần ác sát, giống như muốn chặt Phí Ngọc Nam thành tám khối vậy.
"Không ăn đúng không? Được, cùng lắm thì Dạ Hoặc ngừng kinh doanh chỉnh đốn đi!"
Đồng Kỳ Anh khẽ nhếch khóe miệng, híp mắt cười một tiếng.
Phí Ngọc Nam ngàn vạn lần không nghĩ tới, đây chẳng qua chỉ có thời gian một đêm, con bé này đã bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rôi.
Vị "cậu Liên"này cũng không phải là người dễ trêu chọc! Vì Dạ Hoặc, Phí Ngọc Nam quyết định mặc kệ mọi thứ, run rẩy giơ tay cầm lấy viên thuốc con nhộng trong lòng bàn tay Đồng Kỳ Anh, trực tiếp nhét nó vào trong miệng.
Đồng Kỳ Anh ngồi chờ trong một lát hiệu quả của thuốc trong người Phí Ngọc Nam mới phát lên.
Thấy Phí Ngọc Nam đột nhiên đứng yên không nhúc nhích, hai mắt nhìn đăm đăm về phía trước, Đồng Kỳ Anh giơ tay lên lắc lắc trước mặt ông ta.
"Này, ông chủ Phí Ngọc Nam, ông còn nhớ tôi không?"
Đồng Kỳ Anh lúng ta lúng túng hỏi.
Hai mắt của Phí Ngọc Nam vẫn nhìn đăm đăm như cũ, trầm mặc không lên tiếng.
"Phí Ngọc Nam, đằng sau quay, mặt đối diện với tường, đứng trung bình tấn"
Phó Quân Tiêu ra lệnh.
Phí Ngọc Nam quả thật đã làm theo, quay người cất nước đi đến góc tường, sau đó hai tay nắm lại đặt sát bên hông, mở ra hai chân, uốn gối xuống rồi cứ thế giữ nguyên không nhúc nhích.
Đồng Kỳ Anh thấy thế thì kinh ngạc đến ngây người.
Đây chính là!
Là hiệu quả của cái "thuốc trung thành"
này sao? Nếu như dùng ở trên người Hà Tuân Định, vậy chẳng phải là không hỏi được gì mà chỉ có thể sai khiến thôi sao.
Vẻ mặt Đồng Kỳ Anh lập tức tràn đầy chán nản ngồi xuống trên ghế sô pha.
Kỳ thực cô là muốn loại thuốc có thể nói ra lời thật lòng, loại thuốc này mới có thể lấy được chút chứng cứ có tác dụng từ trong miệng Hà Tuân Định.
Xem ra đây quả nhiên chỉ là ý nghĩ hão huyền của cô mà thôi.
Phó Quân Tiêu nhìn về phía Đồng Kỳ Anh, quan tâm hỏi: "Thế nào? Còn chưa hết giận sao?"
Đồng Kỳ Anh mím môi, im lặng không lên tiếng.
Phó Quân Tiêu lại nói thêm: "Nếu chưa hết giận thì lại ra lệnh cho ông ta tát mình vài cái!"
"Thôi được rồi! Không cần!"
Đồng Kỳ Anh mặt không biểu tình nói.
Nể tình lúc trước Phí Ngọc Nam đối xử với cô không quá xấu xa, sẽ không đánh miệng ông ta nữa, cứ để ông ta đứng trung bình tấn một buổi là được rồi.
"Em có muốn ra ngoài hít thở không khí không?"
Phó Quân Tiêu lại hỏi.
Đồng Kỳ Anh gật nhẹ đầu, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Phí Ngọc Nam.
Phó Quân Tiêu ngay lập tức nháy mắt ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh.
Vệ sĩ lập tức hiếu ý gật đầu, sau đó đi theo Đồng Kỳ Anh, ở bên cạnh bảo vệ sự an toàn của cô.
Sau khi Đồng Kỳ Anh rời đi, Phó Quân Tiêu từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi đến trước mặt Phí Ngọc Nam, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Phí Ngọc Nam, ông chủ lớn phía sau màn của ông là ai?"
Phí Ngọc Nam im lặng không lên tiếng.
Phó Quân Tiêu lại đổi một phương thức khác, ra lệnh: "Dân tôi đi gặp người chế thuốc ở nơi này"
Phí Ngọc Nam ngoan ngoãn gật gật đầu.
Đồng Kỳ Anh đi vào một khu của Dạ Hoặc, cô chọn một chỗ tương đổi lịch sự mà ngồi xuống, trong tay vẫn cầm hộp thuốc Phí Ngọc Nam đưa cho cô, như có điều suy nghĩ mà phiền muộn.
Thời gian của cô không nhiều, mấy ngày nữa đại học Cung Huy sẽ chính thức được nghỉ hè, mà học kỳ tiếp theo Hà Tuân Định cùng Lâm Ánh Như sẽ là sinh viên trao đổi được đưa ra nước ngoài.
Hay là!
Chữa ngựa chết thành ngựa sống, cầm cái thứ thuốc này đến thử trên người Hà Tuân Định một chút? Cô không thể để Mã Anh Vũ bởi vì cô mà chết không minh bạch.
Đồng Kỳ Anh âm thầm quyết định, đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng dậy, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh mình còn có một vệ sĩ đi theo.
"Tôi muốn trở về, anh không cần đi theo tôi nữa!"
Đồng Kỳ Anh nói.
Vệ sĩ nam mặt không biểu tình, hơi hơi gật đầu.
Đồng Kỳ Anh thấy anh ta không nói lời nào thì đành phải phối hợp rời đi.
Thẳng đến khi cô bình an trở lại chung cư thì nam vệ sĩ kia mới tự mình rời đi.
Đồng Kỳ Anh vừa về tới nhà đã bắt đầu thu thập vali hành lý.
Cô muốn trở về thành phố Cung Huy đi tìm Hà Tuân Định! Gần như ngay trong đêm, Đồng Kỳ Anh thuê một chiếc taxi chở cô từ thành phố Thuận Canh về thành phố Cung Huy.
Sau khi đến thành phố Cung Huy, Đồng Kỳ Anh tìm một khách sạn ở lân cận đại học Cung Huy để ở lại, sau đó lấy ra giấy bút bắt đầu làm kế hoạch.
Trong khách sạn, trên tủ đầu giường có một tấm thẻ nhỏ màu vàng, Đồng Kỳ Anh cũng lấy một cái bỏ vào trong túi xách của mình.
Hôm sau.
Đồng Kỳ Anh cố ý đi đến bên ngoài lớp học của Hà Tuân Định, chờ anh ta tan học.
Hà Tuân Định thu dọn xong sách giáo trình, từ trước cửa phòng học đi tới, lúc nhìn thấy Đồng Kỳ Anh thì hiển nhiên có chút giật mình kinh ngạc.
Đồng Kỳ Anh mỉm cười đi về phía Hà Tuân Định, ôn hòa nói: "Tuân Định, em có lời muốn nói với anh, chúng ta có thể trò chuyện một chút hay không?"
"Cô muốn nói chuyện gì với tôi?"
Hà Tuân Định lạnh mặt, thái độ không tốt lắm.
Đồng Kỳ Anh nhìn bốn phía xung quanh một chút, yếu ớt mà hỏi: "Chúng ta có thể chuyển sang chỗ khác nói chuyện hay không?"
"Được!"
Hà Tuân Định một hơi đáp ứng luôn.
Đồng Kỳ Anh nhìn Hà Tuân Định hơi hơi mỉm cười.
Hà Tuân Định mang theo Đồng Kỳ Anh đến sân tập sau trường học, bởi vì không ở trên đường chính cho nên bạn học tới đây cơ bản đều là một vài nam sinh thích chơi bóng rổ.
Đồng Kỳ Anh tiến lên một bước đến gần Hà Tuân Định, chớp chớp hai mắt thật to, giả vờ ra một dáng vẻ vô cùng đáng thương, thanh âm mềm mại ôn nhu nói: "Tuân Định, anh nói đúng, em đã không xứng với anh! Lúc đầu anh lừa dối chẳng qua là bởi vì không muốn tổn thương em, cho nên mới không nói cho em biết.
Em biết, anh thật ra là vì muốn tốt cho em, anh xuất sắc như vậy, em tới tìm anh không phải gì cái gì khác, chỉ là muốn gặp lại anh một lần cuối".