Đồng Kỳ Anh có thế nhịn được nhưng Phó Quân Tiêu anh chịu đựng đến nỗi trong lòng hoảng hốt.
Anh không hiểu tại sao cô lại đột nhiên lạnh nhạt với mình như vậy, mà cô còn hoàn toàn không cho anh có cơ hội nói chuyện cùng cô.
Không dễ gì đợi được đến lúc anh nhịn đến cực hạn, muốn chủ động tìm cô nói chuyện, cô lại kéo vali từ trong phòng đi ra.
"Quân Bác đã về rồi, đoạn thời gian này cảm ơn anh cả đã chăm sóc.
"
Đồng Kỳ Anh gặp Phó Quân Tiêu ở cửa phòng, vốn dĩ không muốn để ý đến anh, nhưng lại nghĩ khoảng thời gian này bản thân ở lại đây, dù sao cũng được nhận sự chăm sóc của anh, vì vậy bèn lễ phép nói lời cảm ơn.
Phó Quân Tiêu há miệng vừa định nói điều gì đó, điện thoại trong túi quần lại đột nhiên rung lên.
Đồng Kỳ Anh liếc nhìn nguồn phát ra âm thanh "zizi", sau đó lại liếc nhìn Phó Quân Tiêu, hơi cúi người về phía anh, bàn tay nắm lấy vali, xoay người đi tới cầu thang bên kia.
Phó Quân Tiêu không hề nhận điện thoại mà yên lặng nhìn theo hướng Đồng Kỳ Anh rời đi.
Đồng Kỳ Anh đi ra cửa lớn biệt thự, xuống bậc thang, xe của Phó Quân Bác đã đỗ ở bãi phía trước dưới bậc thang.
Lúc anh ấy nhìn thấy Đồng Kỳ Anh đi ra, lập tức bước nhanh tiến lên giúp cô đỡ vali xuống.
"Anh cả không có nhà à?"
Phó Quân Bác nhận lấy vali sau đó hỏi.
Đồng Kỳ Anh trả lời không cần nghĩ ngợi: "Anh ấy đang ở nhà"
"Vậy kì lạ quá, sao anh ấy không nghe điện thoại của anh"
Phó Quân Bác buồn bực nói.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới nhớ ra vừa rồi điện thoại Phó Quân Tiêu rung chuông, có lẽ là Quân Bác gọi tới.
"Có thể anh ấy không nghe thấy thôi"
Đồng Kỳ Anh thản nhiên nói.
Phó Quân Bác mỉm cười: "Chúng ta về nhà trước đã, sau đó anh lại gọi cho anh cả sau- "Vâng.
"Kỳ Anh, về sau nếu anh không có nhà, em không cần phải đến ở nhà anh cả nữa đâu"
"Da?"
"Ngày mai chúng ta chuyển nhà đến ở khu biệt thự tốt nhất thành phố Thuận Canh - khu biệt thự Lâm Viên.
Chỗ đó có bảo vệ tuần tra hai tư giờ, rất an toàn.
Hơn nữa anh tìm cho em một bảo mẫu, sau này Kỳ Anh không cần phải ra ngoài đi làm, cũng không cần phải làm bất kỳ việc nhà gì nữa"
Phó Quân Bác nói tiếp.
Vẻ mặt Đồng Kỳ Anh không khỏi tò mò hỏi: "Sao đột nhiên lại chuyển nhà? Hơn nữa còn mời bảo mẫu?"
"Anh nhận nghiệp vụ kiểm toán, biệt thự là do đối phương tặng, anh bèn viết tên em"
Phó Quân Bác mỉm cười nói.
Đồng Kỳ Anh nghe xong, cô chỉ cười khan, không hiểu vì sao từ đáy lòng cô lại không cười nổi.
"Từ nay về sau, Kỳ Anh của anh chỉ cần xinh đẹp như hoa, anh sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình"
Phó Quân Bác vươn tay ra ôm lấy Đồng Kỳ Anh vào trong ngực.
Đồng Kỳ Anh nâng hai tay ôm Phó Quân Bác, trong lòng lại cảm thấy tội lỗi không sao hiểu được.
Trong lòng cô thấy chột dạ là vì gần đây tuy rằng Phó Quân Bác bận bịu nhưng số tiền anh kiếm được!
Dù sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy trả hết một phần khoản nợ khổng lồ, ngoài ra còn có thể có được một ngôi biệt thự của chính mình, trừ khi anh ấy là một ông chủ của một công ty lớn lợi nhuận tầng trưởng theo từng ngày.
Rõ ràng, Quân Bác không phải!
Ngoài điểm này ra, Đồng Kỳ Anh còn phát hiện Quân Bác đối sang một dòng xe đắt tiền.
Tuy rằng cô không biết đó là hãng xe gì, cũng không biết giá cả của nó là bao nhiêu, nhưng dường như chiếc xe này trông có vẻ vô cùng đặt.
Đồng Kỳ Anh nhắm mắt lại, không để cho bản thân mình suy nghĩ miên man nữa.
Cô chỉ muốn lưu luyến một tia ấm áp trong vòng tay Quân Bác.
Trong phòng thí nghiệm của Nhiên Hoàng Minh.
Phó Quân Tiêu đứng bên cửa sổ, quan sát rất lâu.
Cũng chỉ có cửa sổ sát mặt đất trong phòng thí nghiệm của Nhiên Hoàng Minh mới có thể nhìn rõ ràng tất cả động tĩnh ở bãi phía trước dưới nhà.
Nhiên Hoàng Minh vừa làm thí nghiệm, vừa trêu chọc nói: "Quân Tiêu, cho dù cậu có trông mòn con mắt thì cô cả cũng là vợ của em trai cậu.
Tớ khuyên cậu vẫn nên đừng nghĩ nữa"
"Quân Bác đổi sang một chiếc xe sang trọng trị giá mười tám tỷ" Phó Quân Tiêu hơi có chút đăm chiêu nói.
Nhiên Hoàng Minh khó có thể tin được, nâng mắt liếc nhìn Phó Quân Tiêu một cái, lại tiếp tục bình tĩnh làm thực nghiệm trong tay mình, không nói lời nào lẩm bẩm: "Em trai cậu đang làm việc cho cậu nhỉ! Tiên lương hàng năm hẳn là không quá tỷ rưỡi, vậy mà lại có thể mua được một chiếc xe mười tám tỷ đắt tiền.
Hoặc là anh ta đang ăn dè tiết kiệm để tiền mua xe, hoặc là anh ta còn có một nguồn tiền khác mà cậu không biết"
"Nếu như Quân Bác vào tù thì Kỳ Anh phải làm sao đây?"
Phó Quân Tiêu nói chuyện với Nhiên Hoàng Minh câu trên chẳng ăn nhập gì với câu dưới.
Đương nhiên Nhiên Hoàng Minh biết điểm chính của Phó Quân Tiêu không phải ở trên người Phó Quân Bác, vì thế hiểu ý đáp lời: "Với sự hiểu biết của tớ về cô cả, tính tình quật cường của cô ấy, cho dù em trai cậu có ngồi tù, dẫu có khổ có mệt thể nào đi nữa, cô ấy cũng sẽ cam tâm tình nguyện chờ anh ta cả đời"
"Cho nên cậu cảm thấy Kỳ Anh thật sự yêu Quân Bác sao?"
Phó Quân Tiêu mặt không đối sắc hỏi lại, nhưng bệnh tim của anh lại phạm phải.
Mỗi một lần vừa nhớ tới người Đồng Kỳ Anh yêu là Quân Bác, trái tim của anh đều sẽ đau âm ỉ.
Nhiên Hoàng Minh nhếch miệng cười: "Đây không phải là chuyện rất rõ ràng rồi sao? Nếu như cô ấy không yêu em trai cậu thì tại sao lại gả cho anh ta chứ? Nếu như cô ấy không yêu anh ta thì mỗi khi nhắc tới em trai cậu sẽ không cười rạng rỡ đến vậy.
Dù cho chúng ta có nói xấu em trai cậu như thế nào, cô ấy vẫn luôn tận tâm bảo vệ em trai cậu, luôn đứng về phía anh ta, nghĩ cho anh ta".