Quách Dụ nghe được lời này của Tô Hoài Lan liên cảm thấy hứng thú vô cùng đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh cô ta..
"Mợ Phó, nói ra nghe thử xem nào?”
"Cô gái trên sân khấu, vừa nhìn thì đã biết vẫn chưa tốt nghiệp, không biết gì đến thế giới bên ngoài.
Anh đường đột bảo cô ta bôi rượu như vậy, cô ta đương nhiên không chịu rồi.
Cho nên, anh phải mềm dẻo hơn mới được!" Tô Hoài Lan mỉm cười nói.
Ngay cả Trân Cẩm Thu ngôi bên cạnh bỗng chốc cũng cảm thấy có hứng thú, không kìm được xen vào hỏi: “Hoài Lan, mau nói ra nghe thử!”
Tô Hoài Lan mỉm cười đây ẩn ý, khêu khêu ngón tay ra hiệu cho Quách Dụ và Trần Cẩm Thu ghé tai sát lại.
Sau khi Nặc Kỳ Anh hát xong bước xuống sân khấu thì nhận được một bó hoa hồng tươi của nhân viên phục vụ.
Trên bông hồng còn có một tấm thiệp: Tạ Liên, giọng ca của cô đúng là rất hay! Cố gảng lên! Nặc Kỳ Anh nhìn dòng chữ trên tấm thiệp, khóe miệng khẽ cong lên, ở bên ngoài có thể nhận được sự cỗ vũ của người khác khiến cô cảm thấy như được an ủi.
Lục này, Quách Dụ bưng hai ly rượu đi về phía Nặc Kỳ Anh.
Cùng lúc đó, Phó Bắc Quân và mấy người bạn của anh ta cũng đi vào câu lạc bộ Dạ Mi.
Khi Phó Bắc Quân nhìn thấy Nặc Kỳ Anh, chuẩn bị đi tới chào hỏi thì nhìn thấy một người đàn ông nho nhã lịch thiệp xuất hiện bên cạnh cô, anh ta bèn dừng lại.
"Bắc Quân, nhìn cái gì thế? Đi, chúng tôi vì chúc mừng cậu trở thành tổng giám đốc của công ty Địa Trí, nên đã đặt sẵn phòng rôi!" Bạn thân Tiền Thừa Tuấn vỗ vai anh ta nói.
Phó Bắc Quân hoàn hồn lại, gật đầu.
Tiên Thừa Tuấn lại xúc động nói: "Cô gái khi nãy hát cũng không tệ đấy chứ! Trước đây chưa từng gặp qua, chắc là người mới đến chăng!"
“Ừ!" Phó Bắc Quân nhàn nhạt đáp lại, vẻ mặt trầm ngâm đi bên cạnh Tiền Thừa Tuấn.
Dư quang lờ mờ nhìn thấy Nặc Kỳ Anh đang cười người đàn ông đó cười cười nói nói.
Trong lòng bồn chồn, tại sao cô lại đến nơi này hát? Chân của cô không phải đang bị thương sao? Ban ngày còn ở trước mặt anh ta giả bộ đáng thương, đến tối thì lại tới câu lạc bộ quyến rũ con trai của thị trưởng.
“Cậu Quách, tôi cảm thấy rất vui vì cậu đã thích giọng hát của tôi, nhưng bó hoa này, tôi không thể nhận được” Sau khi biết người tặng bó hoa này cho cô là Quách Dụ, Nặc Kỳ Anh khéo léo từ chối.
Tô Hoài Lan nói, cô gái này rất có thiện cảm với những người đàn ông phong độ lịch lãm.
Thế nên Quách Dụ quyết định đóng giả thành một công tử tao nhã hiền lành để được làm quen với cô.
"Tạ Liên, tôi không có ý gì khác.
Chỉ là cảm thấy giọng hát của cô rất hay, cho nên mới tặng hoa cố vũ cho cô thôi!" Quách Dụ nói.
Nặc Kỳ Anh nhìn Quách Dụ, nhìn thấy anh ta mặc một bệ âu phục màu lam nhạt, đầu tóc được chải gọn gàng, áo mũ chỉnh tê, diện mạo đàng hoàng, nên đành chấp nhận lời cổ vũ này của anh ta.
“Cảm ơn.” Nặc Kỳ Anh mỉm cười dịu dàng, nhận lấy bó hoa hông.
Sau đó Quách Dụ đưa ly rượu cho Nặc Kỳ Anh: "Nào, chúng ta cùng nâng ly nhé!"
“Không, tôi không biết uống rượu.” Nặc Kỳ Anh từ chối.
Quách Dụ cười khanh khách: "Đây không phải rượu, chỉ là đồ uống, cô hát ở trên sân khấu lâu như thế chắc cũng đã khát rôi? Nào, thử một miếng đi, rất ngon đấy" Nói đến khát, Nặc Kỳ Anh thực sự cảm thấy có hơi khát.
Cô hoàn toàn không nhận ra Quách Dụ là loại người tiếu lý tàng đao, dưới sự dụ dỗ liên hôi của anh ta, cô không hề phòng bị mà uống ly nước do anh ta đưa cho.
Uống xong ly đồ uống đó, Nặc Kỳ Anh thụ động nói chuyện phiếm với Quách Dụ một hội, chỉ cảm thấy hơi choáng váng, thậm chí có chút đứng không vững.
Quách Dụ vội vàng đỡ cô, mỉm cười nói: "Chắc là cô hát mật rồi, tôi đưa cô đi lên lầu nghỉ ngơi một chút." "Cảm ơn, không cần đâu.
Tôi phải đi tìm...” chị dâu tôi.
Nặc Kỳ Anh chưa nói hết lời, cô càng cảm thấy chóng mặt hơn, cứ ngỡ như thế giới trước mắt đang quay cuồng.
"Tôi dìu cô lên lâu nghỉ ngơi! Tôi có phòng VIP, cô cứ vào đó nghỉ ngơi trước đã." Quách Dụ cười dê.
Nặc Kỳ Anh không hề hay biết đã bị Quách Dụ dìu lên trên lầu, đó là một căn phòng VIP.
Tô Hoài Lan nói Nặc Kỳ Anh vẫn còn nguyên tem, chưa từng bị người đàn ông nào chạm qua, điều này càng khiến tính chiếm hữu của Quách Dụ đối với Nặc Kỳ Anh càng thêm mãnh liệt.
Sau khi Quách Dụ đưa Nặc Kỳ Anh vào phòng khách, anh ta thô lô đẩy cô lên một cái giường lớn.
Anh ta nóng lòng muốn nếm thử mùi vị của một cô gái vừa mới xuân xanh là như thế nào! Váy họa tiết voan dài đến đùi cô, làn da trắng nõn nà, dáng người xinh đẹp, mùi vị tươi mới không giống như những cô gái bình thường khác.
Dục huyết trong người Quách Dụ dâng trào, anh ta lột quần áo trên người cô xuống như một con hổ đói đang chực chờ.
Nặc Kỳ Anh ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy Quách Dụ đã lộ ra khuôn mặt đã thú của mình, trái tim như bị bóp nghẹt: "Anh...!Quách Dụ vô cùng hăng hái vô lấy Nặc Kỳ Anh, muốn giở trò với cô.
Nặc Kỳ Anh cố gắng hết sức để đấy Quách Dụ ra, tuy rằng trong lòng đang rối bời, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, giả vờ nói: "Đừng vội!" Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Nặc Kỳ Anh, Quách Dụ đột nhiên dừng lại.
"Anh đi tắm rửa trước đi..." Nặc Kỳ Anh nhếch môi cười, cố gắng giơ tay sờ lên mặt anh ta, "Cả người anh đều là mùi mô hôi..." Quách Dụ nghe vậy, lập tức vui mừng: "Cô muốn đi theo tôi?” “Những người có thế vào đây vui chơi đều rất giàu có.
Đi theo anh, có thịt ăn!” Nặc Kỳ Anh cố tình cư xử giống mình là một người phụ nữ ham tiền.
Trong lòng Quách Dụ như nở hoa, hôn lên má Nặc Kỳ Anh: "Bảo bối, em hầu hạ tôi tắm đi!"
"Lần đầu người ta ngại mà, anh tắm trước đi.
Tôi đợi anh..."
Nặc Kỳ Anh cố gắng kéo da mặt mình như đang cười.
Quách Dụ có vẻ tin tưởng nên xoay người đi vào phòng tắm.
Nặc Kỳ Anh ngay lập tức đứng dậy, loạng choạng chạy về phía cửa.
Cô mới chạy ra khỏi cửa trong vòng vài bước, Quách Dụ đã nắm lấy cổ tay cô.
"Tôi đã biết người phụ nữ như cô không bình thường mà! Muốn lừa tôi, không có cửa đâu!" Quách Dụ nói một cách hẳn học, để không dẫn đến hiện trường rối loạn, anh ta lại tiếp tục nói: "Bảo bối, đừng đi, tôi biết sai rồi không được sao? Em đừng quậy nữa mà, mau theo tôi về đi!"
“Anh buông tôi ra!” Nặc Kỳ Anh cố gắng vùng vẫy, nhưng đầu cô cảm thấy rất choáng váng, toàn thân như mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
“Em không thích hoa tôi tặng sao?” Quách Dụ hỏi lại, vừa nói vừa kéo Nặc Kỳ Anh vào căn phòng VỊP của mình.
Bản thân Nặc Kỳ Anh vẫn còn một vết thương ở chân, vừa nãy lại vội vã chạy trốn, dường như lại khiến vết thương thêm nặng rồi.
Cô loạng choạng rồi ngã bệt xuống đất.
Quách Dụ vội vàng ngồi xổm xuống, vòng tay ôm lấy eo Nặc Kỳ Anh: "Bảo bối, em bị thương ở đâu sao?" Đúng lúc này, một vài người đàn ông đi ra từ căn phòng VỊP đối diện.
Nặc Kỳ Anh ngước lên, khi nhìn thấy một người trong số họ, hai mắt cô đột nhiên sáng lên..