Chưa nói đến chuyện xem phim, những gì bản thân anh đã trải qua cũng giống như một bộ phim cảnh sát vậy.
Đối phó với trùm ma túy, chống lại bọn xã hội đen!
Anh đã cứu vô số người, nhưng chỉ có mình Đồng Kỳ Anh là cứu anh.
"Em muốn xem phim gì thì mua vé phim đó là được"
Phó Quân Tiêu lấy ví ra, hào phóng dúi vào tay Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh ngượng ngùng đặt lại ví vào tay Phó Quân Tiêu: "Hai vé xem phim không đắt như vậy đâu, anh ngồi ở khu vực chờ đằng kia, em đi mua vé"
Phó Quân Tiêu đành phải nghe lời Đồng Kỳ Anh, ngoan ngoãn đi qua bên đó ngồi.
Đến lượt Đồng Kỳ Anh mua vé, cô bắt đầu bối rối.
Anh cả thích xem loại phim nào? Phim cảnh sát? Phim hài? Phim thần bí? Hay phim tình cảm? Đồng Kỳ Anh loay hoay một hồi rồi chọn phim cảnh sát.
Khi cô mua vé xong rồi ra khỏi khu vực bán vé, liền nhìn thấy một số cô gái ở khu vực chờ đang cầm điện thoại lén chụp ảnh Phó Quân Tiêu.
Sau khi bọn họ lén chụp hình, còn không quên quấn lấy nhau và xì xào, rồi cô đấy tôi, tôi đấy cô, không biết họ rốt cuộc muốn làm gì.
Đồng Kỳ Anh đứng một bên nhìn các cô gái, sau đó trong số họ có một cô gái có mái tóc dài bồng bềnh, khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ và có chút dễ thương, cô gái ấy bỗng đứng dậy đi tới trước mặt Phó Quân Tiêu.
Lúc này, Phó Quân Tiêu ngồi bắt chéo chân một cách tao nhã, đang xem điện thoại.
Có lẽ là do cảm thấy có người đi trước mặt mình, anh ý thức được ngẩng đầu lên.
"Anh chàng đẹp trai, có thể cho tôi số điện thoại của anh được không?"
Gô gái thẹn thùng hỏi.
Phó Quân Tiêu điềm tĩnh như không đặt chân xuống, giương mắt nhìn Đồng Kỳ Anh: "Bạn gái của tôi ở sau lưng cô.
"
Cô gái giật mình, quay lại nhìn Đồng Kỳ Anh, ngượng ngùng lè lưỡi rồi bỏ chạy ngay lập tức.
Đồng Kỳ Anh câm tấm vé trong tay, sắc mặt tái xanh.
Phó Quân Tiêu đứng dậy, đi tới trước mặt Đồng Kỳ Anh, vươn tay kéo cô vào lòng, nói nhỏ: "Em gái đừng tức giận, để anh mượn làm lá chắn trước"
"Không có lần sau đâu!"
Đồng Kỳ Anh không bằng lòng nói, sau đó cô đành phải dẫn Phó Quân Tiêu vào rạp.
Sau khi vào rạp, bộ phim mới phát bài hát mở đầu, Phó Quân Tiêu lại cảm thán: "Thì ra em thích thể loại phim này!"
"Không phải là anh thích sao?"
Đồng Kỳ Anh hỏi ngược lại.
"Cuộc sống của anh giống như thể loại phim này, em nghĩ anh sẽ thích nó không?"
Phó Quân Tiêu cười khổ.
Đồng Kỳ Anh mím môi lẩm bẩm nói: "Anh không nói, làm sao em biết anh không thích"
"Có điều, là em chọn, thì anh sẽ thích"
Phó Quân Tiêu nói thêm, vừa rồi anh không nghe thấy lời oán trách của Đồng Kỳ Anh, mà chỉ là nói thật lòng mình.
Phần chính của bộ phim bắt đầu, không thiếu những tiếng súng, tiếng gầm rú và tiếng khóc của con tin bên tai.
Đồng Kỳ Anh càng xem càng nhập tâm vào phim, ngược lại Phó Quân Tiêu hết lần này tới lần khác quay đầu nhìn Đồng Kỳ Anh.
Trong rạp phim mờ tối, chỉ có ánh sáng xanh khúc xạ từ màn hình lay động trên gương mặt mịn màng của cô.
Cô gái này, xinh đẹp như vậy tại sao không thuộc về riêng mình? Phó Quân Tiêu bất lực hỏi chính mình.
Người phụ nữ anh yêu sâu đậm, nhưng lại yêu sâu đậm em trai anh, anh nên làm gì đây? Lần đầu tiên hiểu được, thứ tình yêu có thể thấy nhưng không thể với tới lại khiến ta đau đớn biết nhường nào.
Sau khi bộ phim kết thúc, tâm trạng của Đồng Kỳ Anh dường như bị cuốn vào cốt truyện nên có chút không vui.
Phó Quân Tiêu hỏi: "Anh nghĩ em chỉ thích hợp để xem phim hài.
"
"Em chỉ cảm thấy nữ chính chết thảm quá! Nam chính thật đáng thương.
.
"
Đồng Kỳ Anh xúc động nói.
Nam chính là một đặc vụ ngầm, sau khi danh tính của anh ta bị bại lộ, tên xã hội đen đã "ra tay"
với người yêu của nam chính.
Cuối cùng, dù nam chính đã chiến thắng, tống tên trùm xã hội đen vào tù nhưng người phụ nữ anh yêu sẽ không bao giờ quay lại.
Kỳ thực bộ phim điện ảnh này giải thích rất rõ lý do tại sao trong nhiều năm như vậy mà Phó Quân Tiêu chưa bao giờ động tâm với một người phụ nữ nào.
Nếu không phải vì Đồng Kỳ Anh, anh muốn mình sẽ tiếp tục cuộc đời du kích, sống trong mưa bom bão đạn, sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào.
Vì muốn cho cô một mái ấm yên ổn nên anh đã quyết định giải ngũ và dấn thân vào công việc kinh doanh.
Nhưng đến cuối cùng!
Người cho cô một mái ấm lại không phải là Phó Quân Tiêu anh.
"Anh cả?"
Thấy Phó Quân Tiêu thất thân, Đồng Kỳ Anh nhẹ giọng gọi.
Phó Quân Tiêu lại nghĩ một đằng nói một nẻo: "Bộ phim này không đúng sự thật"
".
.
"
Đồng Kỳ Anh lập tức cạn lời.
Anh cả thật sự không hiểu chuyện tình cảm mà!
"Này, anh cả, chúng ta lại đi đâu vậy?"
Đồng Kỳ Anh còn đang suy nghĩ lung tùng, Phó Quân Tiêu đã một mình đi về phía trước.
Cô có chút bất ngờ đuổi theo anh, vừa nãy anh muốn nắm tay cô, nhưng đến lưng chừng lại rút tay về.
"Đi mua sắm với anh!"
Phó Quân Tiêu nói.
Đồng Kỳ Anh xấu hổ chảy đầy mồ hôi rồi.
Miệng thì nói đi mua sắm cùng anh không phải sao? Tại sao anh toàn đến cửa hàng bán trang phục nữ giới? Tuy nhiên, chỉ cần Phó Quân Tiêu bước vào cửa hàng trang phục nữ, dù là nhân viên nữ hay khách hàng nữ, họ đều sẽ len lén nhìn về phía Phó Quân Tiêu.
Đèn trong cửa hàng quần áo cực kỳ sáng, làm nổi bật nước da màu lúa mạch của Phó Quân Tiêu, rất độc đáo và hút mắt.
Anh đang mặc một bộ đồ tây kiểu dáng thoải mái được cắt may riêng, thêm nữa anh còn cao gần một mét chín, thân hình cân đối, cao lớn và khỏe khoắn.
Các đường nét trên khuôn mặt tinh tế như những người mẫu nam trong cửa hàng quần áo.
a.