Đồng Kỳ Anh theo bản năng liên ôm chặt lấy Hạ Tiêu mà bảo vệ cậu bé trong vòng tay của cô.
Lý Tư San ra sức kéo cánh tay của Đồng Kỳ Anh ra.
Tuy nhiên, khi Phó Quân Bác thu dọn va li và bước ra khỏi nhà thì Lý Tư San đã kịp thời thu tay lại.
Cô ta liên thay đổi thái độ đanh đá khi nãy và đưa tay về phía Hạ Tiêu mà nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bác, đến với mẹ nào.
Để mẹ ôm một cái nào, được không?"
"Không.
Không.
Không.
"
Hạ Tiêu ôm chặt lấy cổ Đồng Kỳ Anh và khóc rống lên.
Cuối cùng, Phó Quân Bác là người ôm Hạ Tiêu khỏi vòng tay của Đồng Kỳ Anh.
Với sự đồng hành của Phó Quân Bác, Hạ Tiêu mới đồng ý cùng Lý Tư San trở về nhà ông bà ngoại ở thành phố Thuận Canh đế ở tạm một thời gian.
Đâu tiên Phó Quân Bác đưa mẹ con Lý Tư San đến thành phố Thuận Canh, sau đó chạy nhanh đến cục nội vụ của thị trấn phía Tây Hải Vân.
Anh ấy đã hẹn với Đồng Kỳ Anh là gặp nhau ở cổng.
Quá trình ly hôn của Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác rất đơn giản.
Trong ngày thỏa thuận ly hôn, Đồng Kỳ Anh chỉ ra đi với hai bàn tay trắng.
Ngay từ đầu cô đã kết hôn với anh ấy như thế nào thì khi ly hôn cô cũng sẽ ra đi như thế.
Khác với màu đỏ tươi tắn của giấy đăng ký kết hôn, giờ đây giấy chứng nhận ly hôn có màu đỏ sẫm.
Cô và Phó Quân Bác mỗi người cầm một quyển.
Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn từ cục nội vụ, Đồng Kỳ Anh đã lấy ngọc bội trên cổ cô đưa cho Phó Quân Bác.
Mặt dây chuyền bằng ngọc bích là một con phượng hoàng sống động như thật quấn quanh một dòng chữ lạnh lùng.
Sợi dây chuyền này và sợi dây chuyền có con rồng quấn quanh một chữ sống động như thật đang ở trong tay anh cả Phó Quân Tiêu là một cặp ngọc bội của tố tiên truyền lại.
Đồng Kỳ Anh nhớ rõ là ở cửa cục nội vụ, Phó Quân Bác đã giao mặt dây chuyền bằng ngọc bích này cho cô.
Bây giờ, vật về với chủ cũ.
"Đưa mặt dây chuyền ngọc bích này cho Hạ Tiêu đi"
Đồng Kỳ Anh cố nén đau thương nở một cười.
Phó Quân Bác sửng sốt một lúc, sau đó anh ấy từ từ đưa tay lên.
Đồng Kỳ Anh buông tay ra, mặt dây chuyền ngọc bích cùng với sợi dây đỏ rơi vào lòng bàn tay của Phó Quân Bác.
Nhiệt độ cơ thể của Đồng Kỳ Anh được truyền vào mặt dây chuyền ngọc bích này khiến Phó Quân Bác cảm thấy buồn bã nặng nề.
Anh ấy vừa câm mặt dây chuyền ngọc bích vừa kéo Đồng Kỳ Anh ôm vào lòng.
Đồng Kỳ Anh sững sờ, hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Tình hình bây giờ cũng gân giống như năm đó, trong đôi mắt lãnh đạm của cô xẹt qua bóng đen này khiến cô quen thuộc đến mức không còn quen thuộc hơn được nữa.
Phó Quân Bác hơi nghiêng người, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng in trên trán Đồng Kỳ Anh.
Hai người không giống như những cặp đôi ly hôn khác, những người đó gặp nhau như kẻ thù và vô cùng tức tối.
Ngược lại, hai người chẳng khác nào đôi uyên ương buộc phải chia lìa, trắc trở mà không thể giải thích rõ ràng.
"Kỳ Anh, Tư San đang bị trầm cảm.
Chờ cô ta bình phục, anh sẽ đến tìm em.
Chờ anh, được không?"
Phó Quân Bác nhìn chằm chằm trìu mến vào đôi mắt của Đồng Kỳ Anh bằng giọng nói chân thành.
Đồng Kỳ Anh không có gật đầu nhưng cũng không có từ chối.
Vào lúc này, cô không muốn phủ nhận rằng cô thực sự vẫn còn yêu người đàn ông này.
"Trong khoảng thời gian này, anh sẽ đến thành phố Thuận Canh để giải quyết chuyện giữa anh và Tư San.
Em hãy quay lại nước Úc đợi anh.
Đây là vé máy bay"
Phó Quân Bác nói rồi lấy từ trong ví của anh ấy ra một tấm vé khứ hồi có viết tên Đồng Kỳ Anh và đưa cho cô.
Đồng Kỳ Anh nhìn xuống tấm vé mà Phó Quân Bác đã đưa và nhận nó không chút do dự.
Bây giờ cô có thể đi đâu được chứ? Đối với anh ấy mà nói, giờ đây cô thực sự là người vô gia cư.
Ngoại trừ ngôi nhà ở Sydney nước Úc thì cô không còn ngôi nhà nào để vê nữa.
Sau khi Phó Quân Bác đưa Đồng Kỳ Anh đến sân bay Hải Vân, Đồng Kỳ Anh vào cổng lên máy bay dưới sự giám sát của Phó Quân Bác.
Trong ba năm qua, Hải Vân đã thay đổi rất nhiều, không chỉ có sân bay mà còn được tập đoàn Phó Thị đầu tư xây dựng thành một thành phố điện ảnh và truyền hình quy mô lớn.
Đó là một khu du lịch tổng hợp quy mô lớn kết hợp giữa phim điện ảnh và truyền hình, du lịch, nghỉ mát, giải trí và tham quan.
Ngay cả nơi nghèo nàn ở thị trấn phía Tây kia, nơi mà ngay cả chìm còn không muốn kêu đã phát triển thành một điểm thu hút khách du lịch với sự đặc sắc của nhiều dân tộc thiểu SỐ.
Tất cả những điều này đều là công lao của Phó Quân Tiêu.
Tuy nhiên, sau khi Phó Quân Bác vừa xoay người rời đi thì Đồng Kỳ Anh đã bước ra khỏi cổng lên máy bay.
Cô đã xé tấm vé và ném nó vào thùng rác.
Sau khi Đồng Kỳ Anh ra khỏi sân bay, cô đã bắt một chiếc taxi trở về khu vực núi sâu của thị trấn phía Tây.
Lúc ly hôn, tại sao Phó Quân Bác lại để Đồng Kỳ Anh ra đi với hai bàn tay trắng chứ? Bởi vì anh ấy cảm thấy rằng anh ấy là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, bất kể là trong quá khứ, hiện tại hay tương lai.
Cho dù có ly hôn với anh ấy thì cô cũng chỉ có thể dựa vào anh mà sống.
Vì vậy, Phó Quân Bác chắc chẩn rằng Kỳ Anh của anh ấy sẽ trở về biệt thự của họ ở Sydney, nước Úc.
Nhưng sau tất cả, anh ấy vẫn đánh giá quá cao bản thân.
Con người của cô, yêu mọi thứ thuộc về anh ấy nhưng không có nghĩa là anh ấy có thể kiểm soát tâm hồn của cô.
Đồng Kỳ Anh không muốn trở thành một con chim hoàng yến trong tay Phó Quân Bác.
Cô không ngốc, cô có chủ kiến của riêng mình.
Chỉ là vì cô yêu một người nên đã tự hạ thấp bản thân mà thôi.
Sau khi xuống taxi, Đồng Kỳ Anh kéo va li đi theo con đường ngoằn ngoèo trên cánh đồng, nghe tiếng ếch nhái và côn trùng kêu.
Cô từng bước từng bước đi về phía rừng sâu núi thẳm nơi đã từng nuôi dưỡng cô.
Trời dần dần tối lại, tấm lưng trắng nõn của cô từ từ bị ánh hoàng hôn mênh mang nuốt chửng rồi mờ mờ ảo ảo biến mất trong màn sương mù bên trong cánh rừng.
.