Chính lúc Phó Quân Tiêu đang hờn giận mà nhíu chặt đôi lông mày, đang định mở miệng ầm ĩ thì Đồng Kỳ Anh vội vàng cầm lấy ly rượu một hơi dốc thẳng toàn bộ vào cổ họng.
Một cỗ cay nồng từ trong miệng trực tiếp chảy thẳng vào dạ dày, Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy men say càng ngày càng thẩm thấu sâu đột nhập vào não bộ, mơ hô, trời đất cứ như quay tròn xung quanh.
Cô đưa hai tay ấn ấn vào thái dương, đứng không vững bèn loạng choạng, muốn xua tan đi luông men say xa lạ cứ phảng phất bên mình.
Phía xa truyền lại tiếng của người đàn ông đang thở gấp, mơ hồ nghe thấy tiếng thủy tỉnh bị vỡ nát một lần nữa.
Cô nhìn về nơi âm thanh kia phát ra rồi tiếp tục đấu tranh suy nghĩ, lại bị một cánh tay lực đạo mạnh mẽ lôi ngã lên chiếc giường mềm mại, một khối thân thể nóng rực cường tráng đè nặng lên cô.
Đồng Kỳ Anh sử dụng toàn bộ khả năng của mình, thế nhưng hai tay lại không có lực muốn cách xa luồng nhiệt nóng bỏng này.
Đôi môi mọng hé mở, nghĩ muốn đẩy cái người đàn ông không có phép tắc này ra khỏi người mình, thế nhưng một ngọn lửa hừng hực bá đạo chiếm lấy môi cô.
Một ngụm rượu đậm đặc theo đó chậm rãi được chảy vào trong khoang miệng cô.
Men say giống như ngọn đuốc cháy đến lớp phòng bị trong lòng cô, tinh thần hỗn loạn mặc cho anh tàn sát bừa bãi trên môi.
Toàn bộ rượu Whisky trong ly bị anh mạnh mẽ cưỡng ép vào miệng cô.
Đôi mắt Phó Quân Tiêu đầy ắp ý cười, anh bắt đầu đoạt lấy thân thể đẹp như ngọc sáng của cô, điên cuồng làm loạn trên cơ thể trắng nõn như sứ, từng bước từng bước kế tiếp nhau để lại những dấu ấn ám muội.
Chỉ có ở trong mơ anh mới có thế đối xử với cô không kiêng dè.
Có lẽ đây đúng là một người đàn ông tâm tính rất ương ngạnh.
Kìm nén tình cảm quá lâu, cho nên nó tự xuất hiện rồi cũng tự biến mất trong thầm lặng.
Anh tưởng rằng mình sắp không chịu nổi nữa, lại không thể ngờ răng xuất hiện giấc mơ như thế nên rốt cuộc vẫn là bộc phát ra ngoài.
Hai tay Phó Quân Tiêu không những cường tráng mà lực đạo còn vô cùng mạnh tiến tới cởi bỏ hết mấy thứ ràng buộc trên người Đồng Kỳ Anh.
“Roẹt” tiếng vải bị xé rách vang lên.
Anh nửa quỳ bên cạnh thân thể trắng trẻo như viên ngọc trong suốt, nhẹ nhàng hôn lên da thịt mềm mại như lụa, châm lên nó từng nụ hôn nóng rực.
Luồng nhiệt xung quanh như một màn sương mù dày đặc làm cô mất phương hướng, Đồng Kỳ Anh muốn giãy giụa vùng ra, nhưng lại chạy không thoát khỏi nỗi khao khát cháy bỏng kia của anh, anh kích động nôn nóng không kiêng nể gì cứ thế thiêu đốt toàn thân cô.
khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu đỏ hồng như được lửa hun nóng, chính là nhiệt từ bên trong phát ra.
“Anh cả, anh buông em ra.
” Đồng Kỳ Anh khẽ ho nhẹ, theo bản năng chống cự lại hành động ngông cuồng xa lạ này, mái tóc dài đen như mây xõa tung trên gối.
Trên người cô chỗ nào cũng non mềm làm cho anh yêu thích không buông tay.
Phó Quân Tiêu sao có thể vì thế mà từ bỏ ý đồ với cô được? Hai thân thể nóng rực dán chặt lấy nhau thành một khối, anh điên cuồng chiếm đoạt, cô hơi cựa quậy thân mình, làm động tới thân thể nóng rực phía trên, cơ thể không tự chủ được mà càng thêm dán chặt.
“Kỳ Anh! Em có tin không? Kế từ lần đầu tiên cưỡng hôn em dù chỉ trong chốc lát, anh đã yêu em mất rồi.
” Giọng đàn ông trầm ấm đầy nam tính dịu dàng thốt ra bên tai cô thật ma mị.
Đồng Kỳ Anh ngẩn người, nhẹ thở gấp, đôi mắt khép hờ hững mê man nhìn anh.
Không hiểu!
Cô thật sự không hiểu.
Anh nói anh yêu cô? Đây chẳng phải là chuyện cười sao? Rõ ràng người anh yêu là Tô Hoài Lan cơ mà?
“Kỳ Anh, anh yêu em!” Anh nói mười phân nghiêm túc, giọng nói có chút vội vàng.
“A?” Đồng Kỳ Anh khẽ cản nhẹ đôi môi đỏ mọng, ý định đẩy Phó Quân Tiêu ra: “Anh cả không được đâu, đừng làm bậy.
Không được không được không được!” Thế nhưng sức lực anh mạnh đến nỗi khiến cô kinh ngạc, cô vừa giãy giụa lập tức đã bị trấn áp không thể làm gì.
Nhất thời suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh đã loạn thành một mớ, không rõ phương hướng nữa.
Sao cứ mỗi lần cô thật lòng quan tâm anh, anh lại coi tấm lòng của cô như lòng lang dạ thú.
Phó Quân Tiêu nở một nụ cười trâm thấp, thỏa mãn nhìn cô dán chặt lấy anh, cổ họng phát ra âm thanh trầm khàn.
Anh tiến gần đôi môi đỏ mọng của cô đang bị cắn chặt, nhẹ nhàng tách hàm răng trắng ấy ra, thâm nhập vào bờ môi non nớt, chiếm lấy chiếc lưỡi ấm áp và hương thơm ngan ngát từ cơ thể cô.
Anh đưa môi vuốt ve tỉ mỉ từng thớ da thịt, chiếc hôn dừng lại trên vai cô.
“Kỳ Anh, nghe theo anh!”
“Anh cả, xin anh đấy đừng làm bậy.
” Rõ ràng cô đang kháng cự nhưng anh lại lầm tưởng cô vẫn còn ham muốn.
“Kỳ Anh, em là của anh” Khuôn mặt Phó Quân Tiêu hiện lên niêm vui sướng, bàn tay to lớn say đắm vuốt ve mặt cô, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm cô như đang dò xét.
Cô vừa mới ngưng thở dốc, thân trí lại mê loạn trở lại.
Đúng là có chút men rượu liền kích thích dục vọng trỗi dậy.
Đồng Kỳ Anh trừng mắt nhìn, giống như khó hiểu giống như mê loạn nhìn chằm chằm người đàn ông ngông cuồng trán rịn mồ hôi trước mặt.
“Nói, anh là ai?” Phó Quân Tiêu đột nhiên hờn giận gầm nhẹ, nắm mạnh cổ tay cô.
Đồng Kỳ Anh đau đến rên rỉ, thần trí thoáng quay trở lại, nhìn vào khuôn mặt anh tự nhiên như bị thôi miên mà nói năng lộn xộn: “Anh là anh trai của em, là anh trai cả.
Vì thế nên anh cả, anh đừng làm xằng bậy, như vậy chính là loạn luân đấy.
Anh cả, anh tỉnh táo lên, lý trí đâu rồi”
“Không cần gọi anh là anh cả!” Phó Quân Tiêu bá đạo quát lớn.
“Ngoan, gọi chồng đi, anh là chồng em, là chồng đích thực!” Phó Quân Tiêu không rõ ràng mà líu ríu.
“.
” Đồng Kỳ Anh trong chốc lát không biết nói gì.
Phó Quân Tiêu nhìn đôi môi cô nở nụ cười ma quy, lập tức hôn xuống thật sâu.
Anh âu yếm toàn cơ thể cô.
Nhưng cô vẫn luôn một mực chống cự, cố gắng đẩy người ra.
.