"Cám ơn"
Phó Quân Tiêu lịch sự cảm ơn, sau khi gật đầu với hai vị tiên bối, anh liên dễ dàng nâng người Lạc Minh Ánh lên, ôm cô ta vào lòng, rồi đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Lạc Minh Ánh mơ mơ màng màng mở mắt, nhưng cô ta cảm thấy mí mắt mình rất nặng, chỉ có thể híp mắt quan sát người đàn ông đang ôm minh.
Là anh trai!
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn người đàn ông này ở góc độ như vậy, từ xương má đến cằm rôi đến yết hầu, đều góc cạnh rõ ràng, đường nét khôi ngô, mang đầy vẻ nam tính gợi cảm.
Nếu như anh là bạn trai của cô ta, chắc chắn đó sẽ là kiểu bạn trai bá đạo! Lạc Minh Ánh chỉ cảm thấy bản thân rất lạnh, nhưng cảm giác được Phó Quân Tiêu ôm vào lòng đã khiển trái tim cô ta ấm áp hơn.
Nếu như!
Anh có thể ôm cô ta như vậy cả đời thì tốt biết bao? Lạc Minh Ánh vô thức dựa đầu vào ngực trái Phó Quân Tiêu, chậm rãi nhằm mắt, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, khiến cô ta cảm thấy rất an toàn và cũng rất hạnh phúc.
Trên đường đến bệnh viện, một cú điện thoại của Phó Quân Tiêu đã bảo được hai xe cảnh sát một trước một sau mở đường cho anh, dẫn xe của anh liên tục vượt qua ba cái đèn đỏ, đưa Lạc Minh Ánh đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.
Sau khi Phó Quân Tiêu đưa Lạc Minh Ánh đến bệnh viện, bác sĩ và y tá cũng đã đẩy giường bệnh chờ sẵn ở cửa.
Tiếp đó, Phó Quân Tiêu đặt Lạc Minh Ánh lên giường bệnh, rồi giao cho nhân viên y tế chăm sóc và đẩy cô ta vào phòng cấp cứu.
Sau đó Nhiên Hoàng Minh cũng chạy đến, anh ta gặp Phó Quân Tiêu ở lối vào sảnh của tòa nhà cấp cứu của bệnh viện.
Lúc đầu, sau khi gọi đến đồn cảnh sát Phó Quân Tiêu cũng gọi cho Nhiên Hoàng Minh để nhờ anh ta đến chăm sóc cho Lạc Minh Ánh.
Nhiên Hoàng Minh vừa mới chạy đến liền thấy Phó Quân Tiêu đã nóng lòng muốn rời đi, liên tiện miệng chửi bới: "Ê? Quân Tiêu! Cậu đúng là đồ không có lương tâm! Dù gì người ta cũng là thư ký của cậu! Cậu cũng phải chờ bác sĩ khám bệnh cho cô ta rồi hãy đi chứ!"
"Tớ còn hai khách hàng quan trọng cần gặp, hợp đồng trị giá mấy trăm tỷ đang đợi tớ.
Vì vậy chuyện Minh Ánh giao cho cậu!"
Phó Quân Tiêu vỗ cánh tay Nhiên Hoàng Minh một cái, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút rồi xoay người rời đi không nói lời nào.
Nhiên Hoàng Minh không nhịn được tức giận lớn tiếng chế giễu sau lưng: "Ê! Quân Tiêu! Nếu là Đồng Kỳ Anh xảy ra chuyện thì tớ thấy đừng nói là hợp đồng trị giá mấy trăm tỷ, hợp đồng trị giá hơn nghìn tỷ cậu cũng sẽ không muốn đi đâu!"
Thật đáng tiếc! Lạc Minh Ánh không phải là Đồng Kỳ Anh.
Phó Quân Tiêu cái tên đàn ông vô lương tâm này, nhìn một cái cũng biết Lạc Minh Ánh chắc chắn là vì anh mà làm việc quá sức nên mới bị bệnh.
Nhiên Hoàng Minh lần đầu vì một người phụ nữ mà cảm thấy tức giận bất bình.
Sau khi Phó Quân Tiêu quay lại phòng tổng giám đốc của mình, vốn tưởng hai ông chủ kia đã đi rồi nhưng không ngờ bọn họ vẫn ngồi ở khu vực tiếp khách chờ anh về.
Hai ông chủ này mỗi người cầm một tập tài liệu, thấy Phó Quân Tiêu từ trong thang máy đi ra liền vội vàng đứng dậy.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu trước tiên là xin lỗi Phó Quân Tiêu vì không được sự đồng ý của anh đã tự mình xem trước tài liệu, sau là khen ngợi tập tài liệu này làm rất đẹp, đặc biệt là kế hoạch bên trong, chính là những gì bọn họ mong đợi.
Phó Quân Tiêu rất vui mừng, nhưng đồng thời lúc nhìn vào tập tài liệu trong tay khách hàng, mới nhớ đến chuyện xảy ra với Lạc Minh Ánh.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu đưa tập tài liệu cho Phó Quân Tiêu, sau đó hữu nghị chìa tay ra với anh, mỉm cười nói: "Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.
"
"Cám ơn ngài, hợp tác vui vẻ.
"
Phó Quân Tiêu lễ phép tính bất tay một cái, khẽ nở nụ cười.
Rất nhanh anh đã giành được hợp đồng trị giá mấy trăm tỷ này.
Trong này phần lớn công lao là thuộc về Lạc Minh Ánh.
Anh nhớ mang máng, anh đã sửa đống tài liệu dày đặc chằng chịt, không ngờ cô ta lại chỉnh sửa quy định cứng nhắc của anh trở nên rõ ràng.
Phó Quân Tiêu đích thân tiễn hai vị khách quý, vừa xoay người còn chưa vào đến cửa phòng thì nhận được cuộc gọi của Nhiên Hoàng Minh.
"Minh Ánh bị sốt cao, cần người chăm sóc.
Cô ta là thư ký của cậu, cậu đích thân qua đây chăm sóc đi! Tớ còn việc phải làm.
"
Nhiên Hoàng Minh không nghiêm túc nói.
Phó Quân Tiêu dùng giọng bình thường đáp lại: "Cậu thuê giúp tớ một hộ lý qua đi.
"
"A lô! Quân Tiêu, cậu có cần phải máu lạnh vô tình như vậy không? Ông chủ không chăm sóc cấp dưới là ông chủ tôi"
Nhiên Hoàng Minh cản răng nghiến lợi nói.
Nhưng Phó Quân Tiêu vẫn không thay đổi nói: "Bây giờ tớ phải đi thị sát chi nhánh công ty, tớ cúp máy đây.
"
Anh nói xong liền cúp điện thoại.
Nhưng anh vẫn đến bệnh viện.
Nhiên Hoàng Minh không ở phòng bệnh, một mình Lạc Minh Ánh năm yên trên giường bệnh truyền dịch mà không có ai chăm sóc.
Lúc Phó Quân Tiêu một mình đi vào phòng bệnh, anh thấy má Lạc Minh Ánh đỏ bừng vì sốt cao mà không giảm.
Lông mày cô ta hơi cau lại, môi hơi khô lại trắng bệch.
Thấy vậy, anh liên xoay người đến trạm y tá, lúc quay lại, trên tay anh có thêm một túi nước đá.
Phó Quân Tiêu bọc túi đá vào chiếc khăn tay anh mang theo, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán Lạc Minh Ánh.
Quanh đi quấn lại vô tình đã là cả đêm.
.