"Thế à? Nhưng đó không phải là con trai ruột của em, là con của Lý Tư San.."
Đồng Kỳ Anh ảm đạm cùng bi thương nói.
Cũng là con trai của Thành Hưng...!
Phó Quân Tiêu nhìn chăm chú nhìn vào gương mặt da phấn như bị nước nóng phủ lên một lớp dày của Đồng Kỳ Anh, trôi nổi một tia ưu thương cùng uể oải, đột nhiên trong lòng thương xót cô.
Ba năm trước anh lẽ ra không nên buông tay cô mới phải.
"Nhưng mà, tim của anh đúng là lớn thật!"
Nếu không phải tay đang ôm khăn ở trước ngực thì cô còn muốn vỗ tay cho anh, người đàn ông ưu tú như anh thế mà lại nguyện ý lấy một người hai đời chồng như cô.
"Còn em?"
Ngừng lại một chút, anh hỏi lại: "Kỳ Anh có thích em bé không?"
"Không biết"
Đồng Kỳ Anh không nghĩ ngợi nói, trả lời một cách ngắn gọn có lực, không hề đem theo bất kì dây dưa nào.
Thực ra, cô cũng từng nghĩ đến vấn đề này.
Cô từng mong muốn sinh cho Thành Hưng một đứa nhỏ...!
Nhưng kết quả...!
Dù cô có cởi sạch rồi thì Thành Hưng cũng không muốn cô.
"Có ghét không?"Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
"Cũng không"
Đồng Kỳ Anh nghĩ một chút: "Nhưng mà, em muốn, nếu như là con của em thì đương nhiên sẽ không có lí nào lại không yêu thương"
"Chúng ta sẽ có đứa con thuộc về chúng ta"
Anh nhẹ nhàng nhếch khóe miệng mỉm cười.
"Hử?"
Cô chưa nghe thấy rõ.
Đồng Kỳ Anh chớp mắt giả vờ đáng yêu, phát hiện ánh mặt của anh vốn chưa từng rời khỏi trên người cô, chỉ hơi cụp mắt giống như đang trầm tư điều gì.
Im lặng lại bao trùm.
Là do cô trả lời sai rồi ư? Vừa nãy không khí vẫn rất ổn mà, cô ném bóng cho anh, anh đều sẽ đáp lại mà, tại sao bây giờ lại ngừng lại rồi? Trong lòng cô cảm thấy không được tự nhiên quyết định lại tái chiến lần nữa.
"Cái này...Anh cả, Tô Hoài Lan, Lý Tư San, còn có vị hôn thê trước của anh,anh...rốt cuộc là thích ai?"
Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên cảm thấy có phải mình dường như hơi nhiêu chuyện, nhưng mà cũng phải công bằng một chút chứt Anh cũng đã biết hết tình sử của cô rồi, cô cũng phải ít nhiều biết một chút chuyện liên quan đến anh chứ! "Đều không thích"
Phó Quân Tiêu khẽ nhướn mày kiếm, anh giơ tay hớt tóc mái trước mặt về phía sau, ngừng một lúc như là có không mà mỉm cười: "Tô Hoài Lan"
Anh tại vì sao đột nhiên lại sửa miệng nói là Tô Hoài Lan, cô có lẽ không biết nguyên nhân trong đó, nhưng trong lòng anh cực kỳ hiểu rõ.
Bởi vì cô ta và Kỳ Anh giống y hệt nhau, người anh yêu là Kỳ Anh! Tô Hoài Lan? Đầu tim của Đồng Kỳ Anh nhất thời bị chấn động, bởi vì tư thái biếng nhác của anh, nhất là khi anh mỉm cười, sự cứng nhắc trên gương mặt lập tức trở nên nhu hòa.
Tia nhu hòa ấy giống như một tia ánh sáng rơi trên bê mắt lá, lá cây rớt xuống mặt hồ nước không gợn sóng trong lòng cô khiến nó có động tĩnh.
Cô không rời nổi mắt mình, trong lòng đột nhiên lại sinh ra một ý nghĩ.
Quả nhiên...!
Anh luôn coi cô là thế thân của Tô Hoài Lan.
Như vậy cũng tốt, hai người cùng kết hôn với người mà mình không yêu, hai người đều sẽ không quá mức đau lòng.
Trước đây cô ở trước mặt Thành Hưng vẫn luôn có dáng vẻ rất hèn mọn là bởi vì cô yêu anh ta.
Bây giờ cô không còn cần hèn mọn nữa bởi vì bây giờ đã không quan trọng nữa rồi.
"Anh cả"
"Hử?"
"Nếu như ngày nào đó, Tô Hoài Lan hồi tâm chuyển ý đối với anh, muốn trở thành bà Phó của anh thì anh cứ yên tâm em sẽ chủ động ký đơn ly hôn.Nhưng anh phải cho em ba tỷ rưỡi đế làm phí bồi thường, đối với anh cả mà nói ba tỷ rưỡi có lẽ không đáng là bao nhiêu phải không? Em chỉ cần ba tỷ rưỡi là đủ rồi, đủ cho nửa đời sau của em rồi.Đến chỗ này của anh, em là kết hôn lại, lại ly hôn, đã là lần kết hôn thứ ba rồi, nhất định không còn đàn ông nào cần nữa"
Đồng Kỳ Anh chậm rãi nói, hơn nữa còn nói những lời kia một cách rất bình thường.
"Em còn muốn kết hôn lần ba ư?"
Phó Quân Tiêu cười khóc không được nhướn lông mày, khóe miệng nhếch lên luôn có một ý cười khó hiểu.
Kỳ Anh ngốc nghếch của anh, đúng là ngốc nghếch đến mức đáng yêu.
"Đúng vậy, nếu như có thể lần nữa gặp được người yêu mình mà mình cũng yêu, em nhất định cũng sẽ suy nghĩ đến việc kết hôn lần nữa.Em cũng không phải người phụ nữ đã chết tim, sẽ không ở mãi bên dưới gốc cây tên Thành Hưng kia mà ngơ ngẩn đâu"
Đột nhiên phát hiện bản thân lỡ lời, Đồng Kỳ Anh ngừng lại nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy rất ngại ngùng, nghĩ muốn vùi mặt mình vào trong thùng nước muốn dìm chết mình luôn cho xong.
Sau khi ngượng ngùng qua đi trong lòng cô lại đau đớn tôi.
Haizz.
Cô có thể nói ra đơn giản như thế, sẽ không ôm mãi một gốc cây Thành Hưng kia đến chết đâu, nhưng sự thật thì sao? Cô đã ôm nó sắp nửa sống nửa chết rồi.
"Không tồi"
Nếu cô không ôm một gốc cây đến chết vậy thì có nghĩa là anh đúng là sẽ cơ hội rồi: "Ha ha..."
Đồng Kỳ Anh mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn, đôi mắt long lanh của cô in bóng dáng anh mỉm cười thoải mái.
Biểu cảm của anh lúc này giống như một cậu bé vậy chứ không còn là một tổng tài cao cao tại thượng nữa.
Nhận ra sự tùy ý của bản thân, Phó Quân Tiêu lập tức thu lại ý cười, ho nhẹ hai tiếng: "Nước hơi lạnh rồi, có muốn đứng dậy không?"
"Anh lên trước đi, em đợi chút nữa sẽ lên"
Làm ơn đi, cô và anh vẫn còn chưa đến mức "thẳng thắn nhìn nhau"như vậy đâu? Tuy rằng trước khi đến đây anh đúng thật đã từng cùng cô làm một số chuyện so với cái này còn hơn nữa.
Nhưng mà, mấy lần đó, đều là ngoài ý muốn...!
Anh vẫn luôn coi cô là thế thân của Tô Hoài Lan.
Phó Quân Tiêu không nói gì, trắng trợn đúng dậy, rất kiên định không hề có một chút ngại ngùng nào.
Đồng Kỳ Anh vội vã nhắm mắt lại, nói với bản thân chớ có nhìn.
Nhưng không biết tại vì sao, mắt giống như không chịu nghe mệnh lệnh của cô rất mất kiểm soát mà hơi hé ra nhìn trộm bóng dáng anh..