Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào


Đồng Kỳ Anh vội vàng đưa tay trái lên, ra hiệu cho Hạ Tỉnh Lung nhìn chiếc nhẫn kim cương màu hồng mà cô đang đeo ở ngón giữa bên trái rồi giải thích: “Tôi không thể tháo chiếc nhẫn này ra, cho nên anh phải giả làm người chồng sau của tôi rồi anh phối hợp với tôi diễn kịch để đuổi người chồng trước của tôi đi.”
“Vị khách ngoài cửa là chồng cũ của cô sao? Tôi khinh.

Làm sao anh ta lại tìm tới tận đây được nhỉ?” Hạ Tỉnh Lung tỏ vẻ kinh hãi.
“Làm sao tôi biết được chuyện này chứ?” Đồng Kỳ Anh cũng khó hiểu.
Lập tức Hạ Tỉnh Lung chỉ chỉ vào phòng ngủ, sau đó nói: “Cô trốn vào trong phòng ngủ trước đi, tôi sẽ xử lý chồng cũ của cô.”
“Anh làm được không đó?” Đồng Kỳ Anh nhìn Hạ Tỉnh Lung bằng vẻ nghi ngờ.
Lập tức Hạ Tỉnh Lung nháy mắt phải với Đồng Kỳ Anh và nhếch miệng cười: “Đừng coi thường tôi.”
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới tự mình đi vào phòng ngủ, nhân tiện đóng cửa phòng ngủ lại.
Hạ Tỉnh Lung chỉnh sửa lại quần áo, đưa tay vén tóc mái lên rồi sau đó mới bình tĩnh đi tới mở cửa.
“Chào anh, anh đang tìm ai vậy?” Hạ Tỉnh Lung nở một nụ cười rất chuẩn và thân thiện.
Mặc dù người đàn ông xuất hiện trước mắt của anh ta mặc vest và giày da nhưng lại không thắt cà vạt, có hai cái cúc gần cổ áo chưa cài và cổ áo thì nằm xuống chứ chưa bẻ thẳng lên.

Nhìn anh ấy có vẻ hơi cẩu thả hoặc là anh ấy không để ý đến chuyện đó.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Nhìn sắc mặt của người đàn ông rất phờ phạc tiều tụy, hốc mắt sâu hoắm, trên cằm còn có vài cọng râu lún phún.


Nhìn anh ấy không hề có chút sức sống nào nhưng vẻ đẹp trai vẫn không hề giảm đi.
Đây là người chồng cũ của Kỳ Anh sao?
Sau khi Hạ Tỉnh Lung nhìn người đàn ông này từ trên xuống dưới thì anh ta không khỏi thầm khinh thường.
Nhìn cũng hết sức bình thường thôi mà.
“Tôi tìm Đồng Kỳ Anh.” Khi Phó Quân Bác nhìn thấy Hạ Tỉnh Lung thì anh ấy cũng đánh giá Hạ Tỉnh Lung một lượt và ngay lập tức ánh mắt của anh ấy trở nên thù địch với Hạ Tỉnh Lung.
“Anh là ai? Anh tìm vợ tôi để làm gì?” Hạ Tỉnh Lung tỏ vẻ sốt ruột nói.
Phó Quân Bác không nói một lời nào mà cứ thế đẩy Hạ Tỉnh Lung ra và tự tiện xông vào phòng.
“Kỳ Anh, Kỳ Anh, Kỳ Anh.

Em đi ra đây.

Chúng ta hãy nói chuyện đi.” Phó Quân Bác hét lên.
Đàng sau cánh cửa, Đồng Kỳ Anh đang dựa lưng vào cánh cửa.

Cô nhíu mày cắn chặt môi và không nói lời nào.
“Kỳ Anh, anh đã tìm em một ngày một đêm rồi.

Em đừng hành hạ anh nữa có được không?” Phó Quân Bác nhìn xung quanh, ánh mắt anh ấy nhìn vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Khi anh ấy định đi tới để mở cửa thì Hạ Tỉnh Lung đã đi tới trước và chặn đường của Phó Quân Bác.
“Này.

Vợ chồng tôi đang đi hưởng tuần trăng mật.

Người ngoài như anh xông vào gào thét là có ý gì hả? Nếu anh không mau cút ra ngoài thì tôi sẽ gọi bảo vệ khách sạn tới đây đó.” Hạ Tỉnh Lung hất cằm, vuốt râu và trợn mắt nói với Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Hạ Tỉnh Lung mà anh ấy vẫn cứ hét lên ở cửa phòng ngủ: “Kỳ Anh, anh biết em đang ở bên trong.

Em ra ngoài đi, được không? Em hãy cho anh hai năm nữa để anh có thể xử lý xong chuyện của Lý Tư San, sau đó anh sẽ đi Úc để tìm em.


Lúc đó chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Kỳ Anh, em hãy tin anh.”
“Này này này.

Tôi quên nói với anh là vợ chồng tôi đã có giấy đăng ký kết hôn rồi.

Còn anh thì sao? Có không? Còn không mau cút đi, ok?” Hạ Tỉnh Lung tỏ vẻ sốt ruột rồi đẩy cánh tay của Phó Quân Bác ra.
Hai tay của Phó Quân Bác nắm chặt lại, ánh mắt đỏ ngầu rồi đột nhiên anh ấy đấm vào mặt Hạ Tỉnh Lung một đấm như trời giáng.
“Á.” Hạ Tỉnh Lung hét lên.
Trong phòng ngủ, Đồng Kỳ Anh hơi lo lắng cho Hạ Tỉnh Lung một mình chống đỡ không nổi nên cô đã lập tức mở cửa ra.
Khi Phó Quân Bác nhìn thấy Đồng Kỳ Anh thì không khỏi vui mừng.

Tuy nhiên anh ấy chỉ nhìn thấy cô đang nắm tay Hạ Tỉnh Lung và quan tâm xem Hạ Tỉnh Lung có bị thương không, điều này lại khiến anh ấy khó chịu đến mức lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Lúc Đồng Kỳ Anh bước ra ngoài, Hạ Tỉnh Lung đang lấy hai tay ôm mặt lại.

Khi Đồng Kỳ Anh kéo tay của anh ta ra để xem vết thương vết thương như thế nào, vừa nhìn thấy thì cô liền bật cười.
“Em yêu à, em còn cười sao?” Hạ Tỉnh Lung nghẹn ngào nói.
Đồng Kỳ Anh nhìn con mắt trái của Hạ Tỉnh Lung bị đánh thành mắt gấu trúc thì vừa hối hận vừa áy náy.
Phó Quân Bác bước tới, Hạ Tỉnh Lung sợ đến mức lập tức nấp sau lưng Đồng Kỳ Anh.

“...” Đây là lần đầu tiên Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Hạ Tỉnh Lung sợ hãi như vậy, hoàn toàn không phù hợp với bộ dạng râu ria xồm xoàm, hốc mắt sâu và khuôn mặt vuông vức của anh ta.
“Kỳ Anh...” Phó Quân Bác gọi cô một cách trìu mến và khi anh ấy đưa tay ra để nắm lấy tay của Đồng Kỳ Anh thì cô khẽ nghiêng người né tránh bàn tay của anh ấy.
Đồng Kỳ Anh không muốn nhìn thẳng vào mắt Phó Quân Bác, vì vậy cô nhìn sang một hướng khác, khóe miệng giật giật rồi khẽ nói: “Mời anh về cho.”
“Nhà chăm sóc thú cưng ở Úc đã gọi cho anh.

Họ nói rằng sau khi em gửi Tiểu Ái vào chỗ của họ thì vẫn chưa đón Tiểu Ái về, ngay cả số điện thoại di động của em họ cũng không liên lạc được.

Kỳ Anh, trong khoảng thời gian này em cũng chưa về nhà phải không? Đến ngay cả Tiểu Ái của chúng ta mà em cũng không cần nữa sao?”
Đồng Kỳ Anh đau lòng nhíu mày, ánh mắt cô hơi lạnh lùng: “Là anh không cần em.”
Phó Quân Bác hơi cụp mắt xuống, ngay sau đó, khi anh ấy ngước mắt lên nhìn cô thì giọng nói của anh ấy có vẻ hơi thỏa hiệp: “Kỳ Anh, anh có nỗi khổ trong lòng.

Không phải là anh không cần em.

Mong em hãy cho anh thêm chút thời gian nữa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận