Hơn nữa, với tư cách là tổng giám đốc của một tập đoàn, ở trước mặt đám đông ăn đồ tiện lợi, còn ra thể thống gì nữa?
Lạc Minh Ánh nảy sinh ghen tị, hai tay buông thõng xuống váy tây trang, nắm chặt thành nắm đấm trong vô thức.
Cô gái quầy lễ tân bưng một ly nước ấm đi tới, cung kính cúi người hướng Đồng Kỳ Anh xin lỗi.
Ý định của Phó Quân Tiêu là gì, bây giờ đã quá rõ ràng.
Đồng Kỳ Anh không phải loại đại tiểu thư kiêu ngạo không ai bì nổi, người thì phải có lòng khoan dung độ lượng, cầm lấy ly nước của cô gái quầy lễ tân nhấp một ngụm.
“Cô đi làm việc trước đi.
” Phó Quân Tiêu ra lệnh.
Cô gái quầy lễ tân gật đầu, sau khi trả lời “vâng”, quay người trở lại nơi làm việc của mình.
Lạc Minh Ánh hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng, cô ta ra vẻ phóng khoáng, thanh nhã đi tới bên cạnh Phó Quân Tiêu.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại bánh mì năm màu đấy, nhìn qua trông cũng rất ngon, tôi có thể nếm thử một chút không?” Lạc Minh Ánh khẽ chớp mắt rồi ra vẻ ngây ngô nói.
Đồng Kỳ Anh nhìn thoáng qua Lạc Minh Ánh, mỉm cười nói: “Đây không phải là bánh mì, đây là mochi.
Nếu cô muốn ăn, tôi có thể cho cô phương pháp với cách làm.
”
Hàm ý chính là cô muốn ăn thì tự mình mà đi làm!
Ngay lập tức Lạc Minh Ánh liền cảm thấy xấu hổ.
Phó Quân Tiêu chậm rãi ăn cơm, không thèm nhìn đến Lạc Minh Ánh lấy một lần, thờ ơ nói tiếp: “Ở đây không có chuyện gì liên quan đến cô nữa, đi giúp thầy của cô đi.
” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Vâng.
” Lạc Minh Ánh khẽ gật đầu, nhưng trái tim lại râm rỉ đau.
Đồng Kỳ Anh nhìn bóng dáng tức giận rời đi của Lạc Minh Ánh, trong lòng không chút áy náy.
Chỉ có điều, nói qua nói lại.
Sao cô cảm thấy, anh cả dường như không có ý gì với cô nữ thư ký kia hết.
Vậy mùi bạc hà giống nhau trên người bọn họ thì phải giải thích thế nào?
Quên đi, không nghĩ tới mấy chuyện này nữa.
Lúc này, Phó Quân Tiêu cầm một chiếc bánh màu trắng cắn một miếng, phát hiện ra bên trong chocolate đen vẫn được bọc chocolate trắng hình thiên nga, anh không nhịn được mà nói đùa: “Bé cưng, dụng ý này của em thực sâu sa, hửm?”
Đồng Kỳ Anh hai tay nâng má, mười ngón tay luân phiên gõ hai bên má, nheo mắt cười, đáp: “Chẳng phải anh muốn ăn thịt thiên nga sao? Đồ hồi đáp cho con ếch ngốc lúc sáng!”
“Em có thích con ếch đó không?” Lông mày kiếm của Phó Quân Tiêu hơi nhướng lên, chưa thỏa mãn hỏi.
Đồng Kỳ Anh không chút suy nghĩ trả lời: “Rất đáng yêu dễ thương, em rất thích.
”
“Anh rất vui vì có thể khiến cho em thích.
” Phó Quân Tiêu cười thoải mái, cũng may mà anh bận cả buổi sáng cũng không uổng công.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được tò mò hỏi: “Anh cả, anh biết cách khiến con gái vui như vậy, có phải lúc trước cũng dùng cách này theo đuổi con gái đấy chứ?”
“Trừ em ra, anh chưa từng theo đuổi người con gái nào khác.
” Phó Quân Tiêu buột miệng nói.
Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu bằng ánh mắt kinh ngạc.
Sau khi Phó Quân Tiêu liếc nhìn Đồng Kỳ Anh cùng nhìn vẻ mặt khó tin trên gương mặt cô, mới nhận ra rằng mình lỡ miệng.
“Anh… đang theo đuổi em?” Đồng Kỳ Anh khẽ hỏi.
Phó Quân Tiêu đột nhiên trở nên ngang ngược, cố giữ khuôn mặt điển trai, thề thốt phủ nhận: “Em giờ là vợ của anh, không cần theo đuổi em.
”
Điều anh phải làm bây giờ là nắm chặt lấy cô.
“Vậy thì anh đừng ăn!” Đồng Kỳ Anh nói trở mặt liền trở mặt, vươn tay đoạt lại khối bánh Phó Quân Tiêu đang cắn dở trong tay.
Phó Quân Tiêu mỉm cười đầy ẩn ý, nắm lấy cổ tay của Đồng Kỳ Anh, đưa lên miệng cắn nốt nửa bánh còn lại trong tay cô.
“Anh đang theo đuổi em.
” Anh nói một cách nghiêm túc.
Đồng Kỳ Anh nhìn vào ánh mắt của Phó Quân Tiêu, con ngươi lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, không nén nổi mỉm cười.
Anh dành cho cô tất cả sự dịu dàng của anh…
Lạc Minh Ánh nhìn không rõ, xem cũng không hiểu.
Sau khi cô ta trở lại văn phòng của mình, thầy Trịnh Minh Hâm yêu cầu cô sửa lại lịch trình của Phó Quân Tiêu.
Chỉ vì người phụ nữ kia đánh úp bất ngờ, hại cô ta tốn thêm thời gian sửa lại lịch trình của Phó Quân Tiêu.
Do hành trình của sếp lớn thay đổi, cô ta còn phải gửi thông tin và thông báo đến từng người một của các trưởng bộ phận khác nhau và giám đốc điều hành của các công ty con có liên quan.
Tâm trạng của Lạc Minh Ánh đặc biệt nặng nề phiền muộn, trước khi người phụ nữ này đến, Phó Quân Tiêu hầu như không bao giờ thay đổi lịch trình.
Gần đây, anh đã phá ngoại lệ rất nhiều chỉ vì người phụ nữ kia, đi làm muộn, thay đổi lịch trình của mình một cách tùy tiện, và ôm người phụ nữ đó trước mặt mọi người ngay cửa công ty.
Hơn nữa, anh còn để người phụ nữ kia ngồi trên ghế của vợ của tổng giám tốc.
Mang theo sự ghen tuông cùng lòng chua xót, Lạc Minh Ánh một lần nữa chỉnh sửa lại lịch trình rồi gửi lại tất cả các thông báo, cô ta in ra giấy, đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Cô ta để lịch trình mới in trên bàn trong văn phòng tổng giám đốc.
Cô ta ra khỏi thang máy, mới vừa bước đến cửa văn phòng tổng giám đốc thì đã nghe thấy giọng nói của người phụ nữ vang lên bên trong.
“Anh vẫn còn năm chiếc ô tô dự phòng trong ga ra, anh còn mua nữa?”
“Dạo gần đây Lykan mới ra phiên bản giới hạn mới, có các loạt màu đỏ và xanh, em nhất định sẽ thích nó.
”
“Không cần đâu, đắt lắm!”
“Em không cần tiết kiệm tiền thay cho anh.
”.