"Kỳ Anh! " Phó Quân Tiêu đột nhiên thì thầm tên của Đồng Kỳ Anh, anh dùng đôi bàn tay to lớn của mình ôm lấy khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của chính anh, nhẹ nhàng nói với một tình cảm sâu lắng: "Anh muốn hôn em.
"
"Không được…"
Không để cho cô từ chối, anh nhanh chóng cúi xuống, hôn lên môi cô, và đôi mắt đen láy của anh bắt gặp cô đang nhìn chằm chằm mình từ một khoảng cách rất gần.
Khi môi cô đang trực tiếp truyền hơi ấm sang anh, Đồng Kỳ Anh cảm thấy như cơ thể cô có phần bình tâm trở lại.
Đôi mắt đen láy của Phó Quân Tiêu dường như nóng rực, anh dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Đồng Kỳ Anh, đôi môi mỏng manh của anh cuốn lấy môi cô.
Đồng Kỳ Anh hoàn toàn mất cảnh giác, không kịp phản ứng, mặt khác tập trung vào chính đôi mắt của anh, khi hai người gần như cuốn lấy nhau, cả người cô nằm gọn trong vòng tay anh.
Đôi môi mỏng manh nóng bỏng của anh lướt qua đôi môi đang run rẩy của cô, nụ hôn nhẹ nhàng mang theo vị ngọt đơn thuần…
Hai má Đồng Kỳ Anh bị anh làm cho đỏ bừng, mỗi một tế bào trên người đều có vẻ rất nhạy cảm, ánh mắt bất giác rủ xuống.
Cái cảm giác giống như điện giật này lan từ môi đến các tế bào nhạy cảm trong người cô.
Giữa cái cảm giác không thể nhận thức thêm bất cứ điều gì được nữa này, Đồng Kỳ Anh từ từ nhắm mắt lại, từ từ hưởng thụ nụ hôn của anh.
Cô không hôn lại anh, nhưng đồng thời cô cũng không còn từ chối nụ hôn của anh nữa ư?
Phó Quân Tiêu cảm thấy rất vui trong lòng, và mọi cảm xúc của anh gần như vỡ òa ra bên ngoài.
Hôn cô là điều mà anh đã luôn thương nhớ ấp ủ trong suốt câu chuyện tình của cuộc đời mình.
Anh ghì chặt lấy mặt cô, hôn thật mạnh vào môi cô như thể khó có thể mà tách rời hai người được.
Trong phòng làm việc, cảnh âu yếm vượt quá mức cho phép này làm cho Lạc Minh Ánh đang đứng ở bên ngoài cửa không dám lên tiếng, cảm thấy không được tự nhiên và trong lòng vô cùng chua xót.
Cô ta không nhìn thấy hai người họ hôn nhau như thế nào, nhưng trong tiềm thức của cô, nhất định là do Đồng Kỳ Anh quyến rũ Phó Quân Tiêu trước.
Người phụ nữ này rốt cuộc đã cho Phó Quân Tiêu uống bùa mê thuốc lú gì nhỉ?
"Hừm…" Lạc Minh Ánh hít một hơi thật sâu, hắng giọng rồi gõ nhẹ vào cửa kính của văn phòng, cố gắng hạ nhiệt độ của hai người đang hôn nhau say đắm trong văn phòng.
"Tổng giám đốc Phó, ngài có cuộc họp tại phòng họp số 1 trong năm phút nữa.
"
Khi nghe thấy giọng nói của Lạc Minh Ánh, Phó Quân Tiêu đã phải rất khó khăn mới có thể lấy lại được trạng thái bình thường sau nụ hôn quá đỗi ngọt ngào này.
Anh miễn cưỡng dừng nụ hôn thắm thiết này lại, áp nhẹ vầng trán đầy đặn của mình lên trán cô, sống mũi lưu luyến trên chóp mũi cô.
Phó Quân Tiêu không nói gì, sự mãnh liệt vẫn chưa nguôi trong đôi mắt đen láy đó, kiên nhẫn chờ cô mở mắt ở khoảng cách vài centimet.
Hơi thở nóng rực tràn đến ngay trước mũi cô, tim của Đồng Kỳ Anh đập một cách loạn nhịp, cả người cô như thể đang run lên.
Cô không đủ can đảm để mở mắt và hầu như không dám đối diện với anh.
Nụ hôn này khiến cô đỏ mặt và tim đập nhanh một cách khó hiểu, và nó có một chút gì đó đáng nhớ.
“Em vẫn muốn anh tiếp tục hôn em sao?” Phó Quân Tiêu ẩn ý nói, đôi môi mỏng manh hơi nhếch lên, cười trêu chọc cô: “Hay là, hôm nay anh không làm việc nữa, chúng ta về nhà tiếp tục đi…”
Đôi mắt Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở ra, cô gần như quên mất tâm tình không nói nên lời vừa rồi, dùng đôi mắt to như chuông đồng của mình mà nhìn chằm chằm Phó Quân Tiêu.
Hai tay cô vẫn còn để nguyên trên ngực anh, tạo thành hai nếp hằn trên chiếc áo sơ mi của anh, lúc này cô mới hoàn hồn lại, mau chóng lấy hai tay xuống, nhích ra một khoảng, thúc mạnh vào ngực anh: "Anh hư quá!"
Trời ạ!
Cô vừa mới …
Đắm chìm trong nụ hôn của anh …
“Tổng giám đốc Phó, ngài có cần tôi sắp xếp lại lịch trình của ngài không?” Lạc Minh Ánh đứng trước văn phòng tổng giám đốc, cầm tờ giấy lịch trình trong tay, mặt không chút biểu cảm, giả vờ hỏi lại một cách cẩn thận.
Đồng Kỳ Anh xấu hổ, vội vàng lên tiếng: "Tôi đi ngay đây!"
Phó Quân Tiêu một tay giữa chặt lấy tay Đồng Kỳ Anh, vẫn không quên dùng các ngón tay nâng nhẹ cằm của cô, mặt khác dùng đầu ngón tay chạm vào đôi môi hơi sưng đỏ của cô, sau đó vuốt mũi cô một cách trìu mến: "Trên đường trở về, lái xe cẩn thận nhé.
"
“Vâng.
” Đồng Kỳ Anh ngoan ngoãn gật đầu, rút tay ra khỏi bàn tay của Phó Quân Tiêu, xoay người rời đi.
Khi cô và Lạc Minh Ánh đi ngang qua, Lạc Minh Ánh liếc thấy cả vành tai cô rõ ràng đang ửng đỏ từ góc độ nhìn vào của cô ta.
Cô ta tỏ ra khinh thường, và quay lại nhìn Phó Quân Tiêu.
Vừa rồi anh đối với người phụ nữ đó luôn tỏ ra dịu dàng, trong phút chốc, trở về với công việc hiện tại, anh lại trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị đó.
Trong suốt khoảng thời gian quen anh, cô ta chưa từng thấy anh nhẫn nhịn và dịu dàng với ai như vậy.
Có lẽ nào…
Anh đã yêu Đồng Kỳ Anh đó sao?
“Boss à, áo anh bị nhăn kìa.
” Lạc Minh Ánh bước đến bàn của Phó Quân Tiêu và ân cần nhắc nhở.
Phó Quân Tiêu dường như không quan tâm đến, cởi áo khoác treo lên giá áo phía sau, bình thản cầm tài liệu trên bàn lên và nói: "Bây giờ đi đến phòng họp số 1.
"
Anh rảo bước tới cửa phòng làm việc, anh chợt nhớ ra điều gì đó, khẽ quay đầu lại ra lệnh: "Đi xuống thông báo với bọn họ.
Từ nay vợ tôi đến công ty bọn họ không được phép ngăn cô ấy nữa.
"
“Vâng.
” Lạc Minh Ánh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó kẹp lịch trình đang cầm trên tay vào lịch trình được để trên bàn làm việc.
Lúc này, Phó Quân Tiêu đã rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Lạc Minh Ánh rũ mắt xuống, nơi khóe mắt có chút gì đó ươn ướt.
.