Khi Phó Quân Tiêu nói những lời này, Phó Quân Bác lúc này mắt chữ A mồm chữ 0.
Phó Quân Tiêu buồn bã nói tiếp: “Mà mỗi khi nhìn thấy em và và Kỳ Anh tình tứ bên nhau, trái tim anh như bị hàng nghìn nhát kiếm đâm vào không thiết sống nữa.
Em làm điều gì sai, Kỳ Anh đều ra mặt bảo vệ, em luôn ở vị trí số một trong lòng cô ấy!
Thậm chí còn đã quỳ trước phòng ông nội cả đêm để cầu xin ông cứu em.
Quân Bác, Kỳ Anh từng yêu em, thậm chí còn cho em một quả thận của mình, tại sao vẫn không hài lòng?
Người có lỗi với Kỳ Anh là em!"
Phó Quân Tiêu nói đến đây, Phó Quân Bác hoàn hồn, nhưng chỉ cười lạnh: "Vậy thì đã sao? Em đã từng nói rằng Kỳ Anh có thể ở bên bất kỳ người đàn ông nào, nhưng anh thì không.
Anh là anh cả của em và cô ấy cơ mà! Sao anh có thể cướp Kỳ Anh khỏi tay em được? Anh cướp đi tình yêu của bố còn chưa đủ hay sao, giờ ngay cả tình yêu đích thực em cũng không còn?"
“Quân Bác, đủ rồi.
Nếu em vẫn cố chấp như vậy, người khổ sở chính là em, không phải là anh và Kỳ Anh!” Đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu hơi tối sầm lại, đôi môi mỏng lạnh lùng thốt ra những lời này.
Phó Quân Bác không vừa ý cười cười, cố ý chọc tức Phó Quân Tiêu, không khỏi khịt mũi: "Anh cả à, chỉ cần bù đắp cho Kỳ Anh là được rồi.
Chỉ chuyện này thôi cũng đủ khiến anh trai phải đau lòng rồi.
Còn những ngày tháng sau này ai sung sướng, ai khổ sở còn chưa chắc, phải không?"
Nói xong, Phó Quân Bác gỡ tay Phó Quân Tiêu ra, khóe miệng hơi nhếch lên, giả vờ đắc chí rồi bỏ đi.
Nhưng lúc trở lại ghế lái sau khi rời khỏi tòa nhà tập đoàn Phó Thị, anh ấy đã không kìm lòng được mà ôm vô lăng bật khóc.
Mẹ để lại Kỳ Anh cho anh, nhưng vào thời khắc này, cũng rời bỏ anh mà đi...
Trong thế giới về đêm ở Dạ Hoặc, những người phụ nữ trên sân khấu đang biểu diễn những màn thoát y gợi cảm.
Tiếng nhạc rock điếc tai vang dội trong khu vực quán bar ánh đèn mờ ảo này.
Mùi rượu và nicotin tràn ngập trong không khí như ma quỷ bao trùm.
Giọng cười sa đọa và tiếng hò hét khêu gợi càng khiến người ta phấn khích.
Trước quầy bar, Phó Quân Bác lắc ly rượu trong tay, uống hết ngụm này đến ngụm khác, để bản thân lạc vào nhịp điệu ồn ào sa đọa này.
Để cứu Hạ Tiêu, anh đã khiến Lý Tự San mang thai một lần nữa, nhưng người phụ nữ mà anh nghĩ đến luôn là Đồng Kỳ Anh.
“Em đang làm gì vậy?" Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Đồng Kỳ Anh.
Bàn tay thon dài của Phó Quân Tiêu ôm lấy eo cô từ phía sau, ôm Đồng Kỳ Anh đang ngồi bên bồn tắm giặt ga trải giường vào lòng.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp bên tại thiêu đốt da thịt, vội vàng nhét ga trải giường trong tay vào bồn tắm đầy bọt, ngượng ngùng nói: "Không, không có gì!"
Khóe môi Phó Quân Tiêu bất giác nhếch lên hình vòng cung, trêu đùa: "Thím Lưu vừa nói với anh rằng tấm ga trải giường đắt tiền của anh đã bị lấy trộm, em à, em có nhìn thấy tên trộm đó không?"
"Anh cả! Sao anh lại hư như vậy chứ!" Đồng Kỳ Anh quay đầu lại, không khỏi bĩu môi nói..