Tôn Lệ Á nhìn rất tỉ mỉ, xem từng bản thiết kế mà Nặc Kỳ Anh đưa tới.
Cô đứng chờ trước mặt Tôn Lệ Á, đợi câu trả lời khẳng định của cấp trên trong sự căng thẳng.
Sau khi cô ta xem xong, Nặc Kỳ Anh cho rằng cô ta sẽ rất hài lòng nhưng ai ngờ lại đụng vào đôi mắt tràn ngập sự tức giận của Tôn Lệ Á.
Tôn Lệ Á đột nhiên ném bản thiết kế trên tay lên bàn làm việc rôi vỗ bàn một cái râm, cô ta nói với vẻ nghiêm túc: "Nặc Kỳ Anh, cô sao chép cũng trắng trợn quá đấy!"
"Sao chép ư?" Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì ngẩn cả người.
Bản thiết kế văn phòng tổng giám đốc này là do chính cô tự mình làm ra cơ mà.
Từ sàn nhà tới bối cảnh trên tường tới trần nhà, từ bàn làm việc đến giá sách rồi lại đến ghế, từ thám đến bàn trà...!Mỗi một thứ, mỗi một chỉ tiết, mỗi một trang trí đều là do chính cô tốn công tốn sức tốn thời gian suy nghĩ và vẽ ra.
Còn đi hỏi Phó Quân Bắc mới hoàn thành được bản thiết kế này.
Bây giờ Tôn Lệ Á lại nói là cô sao chép ư? Dựa vào cái gì chứ? Nặc Kỳ Anh hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại rồi chất vấn với vẻ không vui: "Đây là bản thiết kế của tôi, tại sao chị Tôn lại nói là tôi sao chép chứ?"
Tôn Lệ Á không khỏi trừng Nặc Kỳ Anh một cái, cô ta kéo tủ ra rồi lấy một bản thiết kế khác mà ném thẳng lên bản thiết kế của Nặc Kỳ Anh: "Cô tự đi mà nhìn! Còn có mặt mũi mà nói không sao chép à?”
Nặc Kỳ Anh vội vàng cầm bản thiết kế đó lên mà nhìn.
Bản thiết kế này cũng là thiết kế nội thất văn phòng, mặc dù diện tích có chút khác nhau nhưng nội dung thì hoàn toàn giống với bản thiết kế văn phòng tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Phó thị mà cô làm ra.
Ngoại trừ ghế sô pha, bà trà và thảm có chút không giống ra thì toàn bộ đều giống y như đúc.
"Không...!không thể thế được..." Nặc Kỳ Anh nhìn mà choáng váng, cô vừa phủ nhận vừa lắc đầu.
Cô không ngờ rằng lại có người trộm bản thiết kế của mình rồi quay lại cắn mình một miếng.
"Đây là bản thiết kế mà Thôi Mỹ Kỳ giao cho tôi ba ngày trước, cô lại còn nói là không sao chép của cô ấy thì sao chép của ai?" Tôn Lệ Á lại quát lên rồi trừng mắt nhìn Nặc Kỳ Anh: "Uổng công tôi còn xem trọng cô, không ngờ rằng nhân phẩm của cô cũng thấp kém như trình độ của cô vậy."
"Tôi không có sao chép của cô ta! Chắc chắn là cô ta lấy trộm bản thiết kế của tôi!" Nặc Kỳ Anh tức tới nỗi đỏ rực mắt, cô bắt đầu giải thích cho bản thân mình.
Tôn Lệ Á thấy vậy thì không thể không gọi một cuộc điện thoại bảo Thôi Mỹ Kỳ vào văn phòng làm việc của cô ta.
Lúc Thôi Mỹ Kỳ đi vào thì nhìn về phía Tôn Lệ Á với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nhìn vẽ phía Nặc Kỳ Anh rồi mới bắt đầu hỏi Tôn Lệ Á một cách yếu ớt: "Chị Tôn tìm tôi có việc gì không?”
"Kỳ Anh nói là cô trộm bản thiết kế của cô ta” Tôn Lệ Á dựa lưng vào ghế xoay rồi khoanh hai hay trước ngực, cô ta cứ thế ngẩng đầu nhìn hai người nhân viên trước mặt.
Thôi Mỹ Kỳ giả vờ kinh ngạc rôi hỏi với vẻ mơ màng: "Chị Tôn, rốt cuộc chuyện này là thế nào đây? Tôi trộm bản thiết kế của Kỳ ư? Chị đừng đổ oan cho tôi như thế chứ."
"Bản thiết kế của hai người ở ngay trên bàn, hai cô tự xem đi!" Tôn Lệ Á nói với vẻ căm tức.
Trong giới thiết kế thì chuyện tham khảo bản thiết kế của người khác là thường xuyên xảy ra.
Nhưng loại sao chép trắng trợn còn chép nguyên si như thế này, hơn nữa còn là cùng một công ty thì đúng là quá đáng lắm rồi! Thôi Mỹ Kỳ vội vàng cầm hai bản thiết kế lên xem rồi so sánh một chút, cô ta xem xong bắt đầu chỉ tay vào mặt Nặc Kỳ Anh rồi măng: "Nặc Kỳ Anh, sao cô có thể sao chép bản thiết kế của tôi chứ hả?”
"Tôi không có sao chép, là cô đánh cắp bản thiết kế của tôi mới đúng!” Nặc Kỳ Anh tức giận hét lên.
Thôi Mỹ Kỳ lắc đầu rồi nhìn Nặc Kỳ Anh với vẻ khó thể tin được.
Cô ta chu môi rồi nói với Tôn Lệ Á rằng: "Chị Tôn, chị phải cho tôi một lời công bằng! Tôi đã giao bản thiết kế này cho chị từ ba ngày trước, chị còn nói là khách hàng rất hài lòng.
Bây giờ Nặc Kỳ Anh lại ngang nhiên trộm bản thiết kế của tôi rồi còn căn ngược tôi một cái."
"Tôi không..." Nặc Kỳ Anh trừng mắt nhìn Thôi Mỹ Kỳ mà tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Tôn Lệ Á không muốn nghe hai người cãi nhau ở đây thế là đứng dậy rồi đi ra ngoài: "Hai cô đi theo tôi!" Nặc Kỳ Anh và Thôi Mỹ Kỳ nghe vậy thì vừa trừng mắt nhìn nhau vừa đi theo Tôn Lệ Á ra ngoài.
Tôn Lệ Á bảo hai người mở máy tính lên để cô ta kiểm tra thời gian làm việc trong phần mềm.
Không nhìn còn đỡ, cô ta vừa xem xong thì lại càng thêm nổi nóng.
Trong máy tính của Nặc Kỳ Anh chẳng hề có lịch sử quá trình thiết kế.
Tất cả tài liệu của Nặc Kỳ Anh đều hiển thị là một tuần trước mới bắt đầu làm.
Mà tài liệu của Thôi Mỹ Kỳ lại hiển thị là hai tuần trước đã bắt đầu làm.
Tôn Lệ Á quay người lại rồi chất vấn Nặc Kỳ Anh:" Nặc Kỳ Anh, cô còn có cái gì để nói không?"
"Không thể nào như thế được, chắc chắn là có ai đó động vào máy tính của tôi!" Đến bây giờ Nặc Kỳ Anh mới phát hiện toàn bộ tư liệu thiết kế trong trong cặp tài liệu của cô đều mất tăm.
"A, Tôi nhớ ra rồi, chị Tôn chị phải trả lại công bằng cho tôi! Nặc Kỳ Anh có động vào máy tính của tôi, phần mềm 3DMAX của tôi xảy ra vấn đề nên tôi đã nhờ cô ta giúp đỡ.
Lúc đó tôi đã nói cho cô ta biết mật khẩu máy tính của mình.
Lúc đó tất cả mọi người đều có mặt, họ có thể làm chứng cho tôi."
Thôi Mỹ Kỳ nói rất hùng hồn.
Tôn Lệ Á nhìn thoáng qua những nhân viên khác trong phòng làm việc thì thấy bọn họ nhao nhao gật đầu đồng ý với những gì Thôi Mỹ Kỷ nói.
Nặc Kỳ Anh như người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ mà không nói ra được.
"Nặc Kỳ Anh, cô tự viết đơn từ chức hay là để tôi sa thải đây?" Tôn Lệ Á hỏi một cách nghiêm túc.
Nặc Kỳ Anh cảm thấy rất tủi thân, nước mắt cô chực chờ lăn xuống nhưng cô lại cố nén để cho người khác không thấy mình khóc.
Tôn Lệ Á không muốn nhìn loại phụ nữ này giả vờ vô tội trước mặt mình nên quay phắt người đi về phòng làm việc.
Nặc Kỳ Anh ngôi xuống ghế của mình, rồi nhìn chăm chăm màn hình máy tính một cách ngơ ngác.
Đồng nghiệp xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt khác lạ mà chán ghét, ai ai cũng bàn tán chuyện vừa xảy ra sau lưng cô.
Một lúc sau Tôn Lệ Á lại gọi Thôi Mỹ Kỳ tới phòng làm việc của mình, cô ta cũng chuyển giao nhiệm vụ thiết kế nội thất văn phòng của tổng giám đốc vừa nhậm chức tập đoàn Phó thị cho Thôi Mỹ Kỷ làm.
Thôi Mỹ Kỳ nghe vậy thì vui như là ăn tết.
Thật ra ngay từ khi bắt đầu là cô ta đã muốn làm cái này rồi, nhưng ai ngờ Tôn Lệ Á lại đưa nó cho Nặc Kỳ Anh chứ, điều đó đã khiến cho cô ta buồn bã một lúc lâu..