"Em ở với anh nửa tháng, mỗi ngày anh đều ngủ với em vài lần.
Tình dục quá nhiều không tốt cho cơ thể.
Ngoan, đêm nay thành thật ngủ.
Anh xem anh kìa, hai quầng mắt thâm đen sì rồi." Đồng Kỳ Anh sờ mí mắt Phó Quân Tiêu, tràn đầy đau lòng nói.
Phó Quân Tiêu nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch, đột ngột ôm eo Đồng Kỳ Anh trở mình, đặt cô ở dưới người.
Nhưng anh chỉ hời hợt hôn lên môi cô, sau đó nghiêng người đi, ôm cô vào lòng, không có thêm động tác gì cả.
Đồng Kỳ Anh vui mừng cười cười, ôm lấy anh, nằm trong ngực anh chậm rãi nhắm mắt lại, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau cô trở về thành phố Thuận Canh.
Ngày thứ ba, cô rời giường sớm, rửa mắt xong, ăn bữa sáng ở nhà rồi chỉnh tề ra khỏi cửa.
Cô vẫn ở nhà tập thể của tập đoàn Phó thị, muốn đến tập đoàn Phó thị làm cần băng qua một con đường lớn.
Lúc này, cô vừa hay nhận được điện thoại của trưởng phòng Tôn Lệ Á.
"Phải, đúng vậy."
"Tôi đã trở lại, đang trên đường đến công ty"
"Được, đợi tôi đến văn phòng sẽ cùng các cô giải đáp thắc mắc về bản vẽ.
Các cô chờ.."
"Bíp bíp." Đột nhiên một âm thanh lớn vang lên làm Đồng Kỳ Anh hoảng sợ.
Trong tay cô còn cầm di động, hai mắt theo tiếng động nhìn qua, chỉ thấy một chiếc xe không khống chế được chạy về hướng có rất nhanh.
Đồng Kỳ Anh mở to hai mắt, nháy mắt ngơ ra.
Vào lúc cô nghĩ rằng mình chết chắc rồi, một thân ảnh đen nhanh chóng hiện lên trước mắt, cô chỉ cảm thấy cả thân mình bay lên, lập tức nặng nề ngã xuống trên một tấm nệm thịt.
Bên tại truyền đến tiếng đùng đoàng liên hoàn, chiếc xe kia không khống chế được mà đâm vào cột đèn đối diện đường, đồng thời đâm vào xe nhỏ khác.
Cô liếc qua, khuỷu tay trắng nõn chà xát với mặt đất tạo thành miệng vết thương máu thịt lẫn lộn mơ hồ.
Khi Đồng Kỳ Anh phục hồi lại tinh thần, lơ đãng nâng mắt, không hẹn mà gặp một ánh mắt sắc bén sáng ngời như chim ưng.
Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, mang cảm giác phương Tây, cái trán no đủ, mi rậm, mắt hai mí, hốc mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, nhưng mặt không chút biểu cảm.
Xem tình hình diệu kỳ vừa xảy ra trước mắt xong, Đồng Kỳ Anh mới nhớ ra chính sự của mình, vội vàng theo mọi người chen chúc vào thang máy dành cho nhân viên.
"Tổng giám đốc Bùi mới tới này so với boss Phó còn lãnh khốc vô tình hơn"
"Đúng vậy! Cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy anh ta cười.
Lúc ân cần hỏi thăm cũng chẳng cười lấy một cái, bộ dạng cao cao tại thượng.
Hơn nữa anh ta vừa lên đã sa thải một đám công nhân, còn chỉnh đốn và cải cách một ít điều lệ chế độ công ty".
"Người ta hẳn là có bản lĩnh, bằng không boss Phó cũng sẽ không yên tâm giao tập đoàn cho anh ta quản lý, bản thân thì chạy ra nước ngoài mở rộng thị trường"
Đồng Kỳ Anh đứng sâu tận bên trong thang máy, không thể không nghe thấy hai đồng nghiệp nữ không có việc gì bát quát chỗ này..