Đúng thế, anh ta nói không hề sai.
Cô ta đã không còn là vị tiểu thư nhận muôn vàn sự nuông chiều của nhà họ Hạ nữa rồi.
Ba năm trước, sau sự việc đó, cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hạ vì làm mất hết thể diện của nhà họ Hạ.
Đây mới chính là lý do vì sao sau khi tốt nghiệp xong cấp ba cô ta lại không học đại học.
May mắn là cô ta chỉ là con gái nuôi.
Sau khi sự việc xảy ra, ông nội trở mặt, không nhận mặt cô ta.
May mắn là anh trai nuôi của cô ta không ghét bỏ cô ta.
May mắn là anh Quân Tiêu cũng không trách cô ta.
Thực ra, đây là cái nghiệp mà tự cô ta gây ra! Hạ Huyền Thy trầm mặc.
Ánh mắt của Bùi Hải Đăng trầm xuống, anh ta không chút do dự xoay người quay trở lại xe của mình.
Chiếc xe nhanh chóng chạy vụt đi.
.
ngôn tình hoàn
Trong mấy ngày sau, khi Đồng Kỳ Anh ngồi trước bàn làm việc, chỉ cần cô hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền có thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Huyền Thy.
Cô ta vẫn đang một mực đợi Bùi Hải Đăng đó sao?
Đáng tiếc là hôm nay trời không đẹp, trước buổi trưa trời bỗng đổ mưa to.
Đồng Kỳ Anh kinh ngạc nhìn Hạ Huyền Thy ở dưới lầu, cô ta vẫn đứng yên tại đó, giống như muốn dùng sự kiên trì của mình để cảm hóa vị tổng giám đốc mới nhậm chức ở tầng cao nhất kia.
Trời mưa quá to, bây giờ lại là đầu mùa thu, lỡ như...
Đồng Kỳ Anh suy nghĩ một chút, liền cầm ô đi ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng thay vì xuống lầu, cô lại tìm cớ, mượn thẻ của Tôn Lệ Á, quẹt thẻ đi đến văn phòng của tổng giám đốc ở tầng trên cùng.
Vị trí ban đầu của Phó Quân Tiêu bấy giờ đã được Bùi Hải Đăng thay thế vào.
Giống như Phó Quận Tiêu, lúc anh ta xem tài liệu rất chăm chú, thậm chí đến việc cô không gõ cửa đã tiến vào đi thẳng đến trước bàn làm việc của anh ta mà anh ta cũng không hề nhận ra.
“Làm phiền anh đi xuống đưa ô cho Hạ Huyền Thy” Đồng Kỳ Anh đặt chiếc ô trên tay lên bàn của Bùi Hải Đăng, hoàn toàn làm gián đoạn Bùi Hải Đăng đang đọc tài liệu.
Bùi Hải Đăng hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng, xem thường hỏi: "Cô là ai?"
"Tôi là bà chủ của anh, bây giờ tôi ra lệnh cho anh đi đưa ô cho Hạ Huyền Thy” Đồng Kỳ Anh có chút bực bội nói.
Có phải tất cả những người đàn ông ở trên đỉnh kim tự tháp đều có cái loại đức tính này?
Phó Quân Tiêu từng đối xử lạnh lùng với cô, thậm chí còn hơn cả Bùi Hải Đăng bây giờ.
Tuy nhiên, là một người phụ nữ, cô thực sự không thể chịu được việc bị đám đàn ông bọn họ ngược tâm lại ngược thân.
“Cô là người phụ nữ của lão đại?” Bùi Hải Đăng hơi nhướng mày, tràn đầy hứng thú quan sát Đồng Kỳ Anh.
Rất rõ ràng là anh ta đã quên mất việc mấy ngày trước đã cứu cô.
Nhưng Đồng Kỳ Anh thì không quên.
Thấy vậy, Đồng Kỳ Anh mím môi hài lòng, rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Bùi Hải Đăng ôm Hạ Huyền Thy ngồi ở ghế sau, lấy điện thoại di động ra gọi cho Nhiên Hoàng Minh, đồng thời kêu tài xế bật hệ thống sưởi trong xe.
"Hoàng Minh, bây giờ cậu đang ở đâu?"
Nhiên Hoàng Minh lười biếng nói: "Tôi đang ở văn phòng của nhà máy sản xuất dược phẩm, có chuyện gì vậy?"
"Huyền Thy bị mắc mưa, trúng gió lạnh đã bất tỉnh rồi.
Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đến chỗ cậu." "Được, cậu mau đưa tới đây.
Còn nữa, cởi quần áo ướt của cô ấy ra, trước tiên dùng thân thể của cậu làm ấm cho cô ấy" “Cậu đưa ra cái biện pháp quái quỷ gì vậy?” Bùi Hải Đăng tức thì đen mặt..