Cách anh ta cười tươi như ánh nắng mặt trời và ấm áp như làn gió mùa xuân.
“Tôi tên là...!Người đàn ông vừa định giới thiệu tên của anh ta với Đồng Kỳ Anh, nhưng Đồng Kỳ Anh lại không muốn nói chuyện với anh ta mà xoay người rời đi.
Đồng Kỳ Anh không để ý đến người đàn ông kia mà thay vào đó, cô đi vào đám đông đằng kia để xem cảnh tượng ảo ảnh trên biển với những du khách ở cùng khu nhà trọ một lúc rồi mới trò chuyện cười đùa với họ mà rời đi.
Sau khi trở về nhà trọ, Đồng Kỳ Anh không cầm lòng được mà cầm điện thoại di động lên.
Khi chuyển đến số điện thoại di động của Phó Quân Tiêu thì bất giác cô sững sờ.
Cho đến bây giờ, người đàn ông tự xưng là chồng cô này vẫn chưa hề chủ động gọi điện cho CÔ.
Cũng giống y như khi cô đi du lịch đến Venice vậy.
Thật ra, ngoài mặt thì trông cô rất tự nhiên nhưng trong thâm tâm cô luôn vô thức nghĩ đến anh.
Đồng Kỳ Anh không hiểu giữa cô và anh đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng là lúc đầu anh rất dịu dàng ân cần với cô, nhưng bây giờ đột nhiên lại trở nên xa lánh cô.
Khi màn đêm buông xuống, quán bar ở tầng một của khách sạn cũng trở nên sôi động hẳn lên.
Ngoài những du khách đang lưu trú tại đây, còn có một số người dân địa phương gần đó.
Hầu hết họ tụ tập với nhau chỉ để uống rượu và trò chuyện.
Ở đây không có tiếng nhạc ồn ào, cho nên nếu Đồng Kỳ Anh sống ở trên lầu thì chỉ cần có đóng cửa lại là sẽ không nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới lầu nữa.
Lúc này, cô đang ngồi trên sân thượng hóng gió biển.
Sau khi có tiếng gõ cửa, cô mới đứng dậy đi ra mở cửa.
“Kỳ Anh, có một người đàn ông đang cầm tấm ảnh của cô nói là đang tìm cô ở dưới lầu.
Anh ta nói anh ta là bạn trai cũ của cô và có một việc rất quan trọng cần tìm cô” Người gõ cửa là bà chủ của nhà trọ, bà ta nói tiếng Anh một cách chậm rãi nên rất thuận tiện để giao tiếp với Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh thản nhiên đáp: “Tôi không có bạn trai cũ”
“Hay là cô đi xuống xem thử, có vẻ như anh ta cũng không phải kẻ xấu” Bà chủ nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh gật đầu, cô ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Dưới sự hướng dẫn của bà chủ, Đồng Kỳ Anh đi tới góc lầu một bên cửa sổ.
Trước một cái bàn tròn cao bằng gỗ, đã có một người đàn ông mặc thường phục màu trắng đang ngồi ở đó.
Sau khi Đồng Kỳ Anh bước tới, có kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông nên hỏi: “Sao lại là anh vậy?”
“Hóa ra cô sống ở đây à? Người đàn ông lịch sự mỉm cười, đưa một bó hoa sao baby đặt trên bàn cho Đồng Kỳ Anh: “Đây là quà gặp mặt, tặng cho cô nè”.
Đồng Kỳ Anh không có đưa tay nhận bó hoa của người đàn ông, mà chỉ hỏi: “Anh lấy hình của tôi ở đâu ra vậy?”
Người đàn ông này chính là người ngay từ đầu đã giật chiếc vỏ sò màu tím của cô ở trên bãi biển.
Nói cũng lạ, ấn tượng đầu tiên của cô về anh ta không tốt, cho dù anh ta không giật vỏ sò màu tím của cô đi chăng nữa.
“Tôi đã lấy hình của Huyền Trâm để tìm đến đây” Vừa nói, người đàn ông vừa lấy ví mở ra đưa đến trước mắt Đồng Kỳ Anh.
Trong ví có một bức ảnh của một cô gái trông rất giống cô.
Cô gái đó có mái tóc dài và choàng khăn, để mặt mộc, đôi mắt trong veo, khóe miệng hơi mỉm cười.
“Huyền Trâm là ai?” Đồng Kỳ Anh liền hỏi.
Bỗng nhiên gười đàn ông hơi cụp mắt xuống, buồn bã nói: “Cô ấy là bạn gái cũ của tôi”
“Vậy giờ cô ấy ở đâu rồi?” Sau đó Đồng Kỳ Anh hỏi.
Bỗng nhiên người đàn ông nặng nề đáp: “Cô ấy mất rồi”
“.” Đồng Kỳ Anh sửng sốt, vội vàng nói: “Xin lỗi”
“Không sao? Người đàn ông hơi nhướng mắt, nhìn Đồng Kỳ Anh và cười đầy ẩn ý: "Tôi thật sự không ngờ lại có thể gặp được một cô gái trông rất giống cô ấy”
“Ừm...!Tôi có chồng rồi, anh đùag ảo tưởng về tôi nữa” Đồng Kỳ Anh nói thẳng, cô luôn cảm thấy mục đích tiếp cận cô của người đàn ông này thật sự là chỉ để hoài niệm.
Người đàn ông sững sờ một lúc, không ngờ cô gái trước mặt đã kết hôn rồi.
Ánh mắt anh ta nhìn vào hai tay của cô đang để trên bàn.
Đồng Kỳ Anh thấy anh ta nhìn chằm chằm vào ngón tay của cô, không biết vì sao mà người đàn ông lại cười nói: “Cô là cô gái thứ hai khiến tôi muốn đến gần, nhưng cô lại là cô gái đầu tiên từ chối tôi thẳng thừng như vậy.
Có điều lý do này của cô khiến tôi thấy rất thú vị.
Không sao, chúng ta có thể bắt đầu là bạn bè trước”.
“Nếu anh không có việc gì nữa, vậy tôi về phòng trước đây” Đồng Kỳ Anh không muốn nói chuyện quá nhiều với người đàn ông này.
Người đàn ông thấy Đồng Kỳ Anh phản kháng lại anh ta thì vẫn thoải mái giới thiệu: “Tên tiếng Trung của tôi là Tần Vũ Bảo, năm nay tôi ba mươi mốt tuổi, vẫn còn độc thân, hiện tại tôi là ông chủ của một công ty niêm yết trên thị trường”
“Anh có nghe nói đến tập đoàn Phó Thị không?” Đồng Kỳ Anh khoanh tay ngồi trên bàn, ghé sát vào người Tân Vũ Bảo, nhếch miệng cười hỏi.
Tần Vũ Bảo mỉm cười đầy ẩn ý: “Đương nhiên là có nghe qua rồi.
Ba năm trước tôi nghe nói đã niêm yết ở Hoa Kỳ, hiện tại đã là một công ty lớn đa quốc gia”.
“Vậy thì anh có biết ông chủ phía sau tập đoàn Phó Thị là ai không?” Đồng Kỳ Anh chớp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tần Vũ Bảo cười đáp: “Nghe nói tập đoàn Phó Thị thực hiện chế độ thừa kể cho con trai cả.
Người kế nhiệm trước có thể hưởng ba mươi phần trăm cổ phần khi người sau kế thừa.
Vì vậy, ông chủ đứng sau tập đoàn Phó Thị phải mang họ Lãnh”