"Được" Phó Quân Tiêu buồn cười xoa đầu Đồng Kỳ Anh.
Có thể nào thì Tô Hoài Lan cũng không ngờ rằng, cô ta vừa mới xuống máy bay quay về công ty quản lý đã bị cấp trên thông báo hủy bỏ thông cáo, còn nghe tin vai diễn nữ chính trong một bộ phim cổ trang đã nói chuyện xong xuôi của mình đã bị một ngôi sao nữ khác cướp đi.
Người đại diện không nhịn được ở một bên oán giận: "Hoài Lan, có phải sau lưng cô đắc tội với người nào đó không nên đắc tội rồi không thế?"
Nhắc tới người đắc tội, trong đầu Tô Hoài Lan nghĩ tới đầu tiên đó chính là Đồng Kỳ Anh.
Nhưng mà không đến mức đó chứ!
Từ lúc cô ta lấy đi dây chuyền mặt ngọc của Đồng Kỳ Anh, thế thân Đồng Kỳ Anh trở thành mợ cả nhà họ Phó, mãi cho đến hiện tại Đồng Kỳ Anh cũng chưa từng có ý định trả thù cô ta.
Vừa rồi ở trên máy bay, cô ta cũng chỉ là lên tiếng chào hỏi Phó Quân Tiêu mấy câu thôi, không đến mức...
Tô Hoài Lan nhất thời căm giận giậm chân, không thèm nghe người đại diện oán giận lải nhải bên tai mà trực tiếp vung tay bó mặc, rời khỏi công ty.
Thành phố Thuận Canh, phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Lý Thị.
Phó Quân Bác vừa mới mở cuộc họp động viên nhân viên trong công ty xong, đã bị trợ lý thông báo rằng Tô Hoài Lan gọi điện tới đây nói có việc gấp muốn gặp anh ta.
Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, giao một vài chuyện công việc cho trợ lý rồi đi gọi điện thoại cho Tô Hoài Lan.
Không lâu sau đó, xe riêng của Tô Hoài Lan và Phó Quân Bác đã lần lượt lái vào trong khu biệt thự mộng viên.
Tô Hoài Lan tới trước Phó Quân Bác.
Lần này cô ta ra nước ngoài là đi quay quảng cáo ở bờ biển Aegean.
Không ngờ rằng trên chuyến bay chiều về lại gặp Phó Quân Tiêu và Đồng Kỳ Anh.
Cô ta đi tắm rửa, quấn một chiếc khăn tắm trên người từ trong phòng tắm đi ra, Phó Quân Bác vừa hay tiến vào phòng.
Tô Hoài Lan nhìn thấy Phó Quân Bác, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, vẻ mặt mĩ miều đi về phía anh ta.
Căn biệt thự này là anh ta đặc biệt mua cho cô ta.
Còn nói khó nghe hơn một chút thì đây là nơi hai kẻ bọn họ chuyên dùng để yêu đương vụng trộm.
Lý Tự San cũng không biết nơi này, cho dù là đã biết thì cô ta cũng không dám làm gì Tô Hoài Lan cả.
Tất cả đều đã có Phó Quân Bác thay Tô Hoài Lan giải quyết hậu quả.
"Quân Bác, em bị người ta phong sát rồi, anh có giúp em tra xem đối phương là ai không?" Mới đầu trong điện thoại, cô ta cũng thông báo với trợ lý của anh ta rồi.
Phó Quân Bác kéo cà vạt trên cổ áo xuống, lại cởi vài cúc áo trên áo của mình,
Tô Hoài Lan nghênh đón anh ta, trực tiếp giúp anh ta cởi thắt lưng.
"Cô thật đúng là không biết tự trọng.
Trêu chọc tôi còn không đủ, lại muốn đi trêu chọc anh cả tôi.
Kết quả anh cả nổi giận bừng bừng, hạ lệnh phong sát cô.
Lúc này cô lại muốn tới tìm tôi à?" Phó Quân Bác cười nhạt nói.
Tô Hoài Lan chu miệng, vẻ mặt ấm ức nhìn Phó Quân Bác, bộ dạng thành thật giải thích: "Tôi thật sự bị oan mà! Hôm nay trên chuyến bay trở về, tôi gặp anh cả của anh và Kỳ Anh ở khoang hạng nhất.
Tôi cũng chỉ là lên tiếng chào hỏi vài câu với bọn họ mà thôi.
Ai mà biết được Kỳ Anh biến thành một người đàn bà lòng dạ hẹp hòi, xúi giục anh cả anh phong sát tôi"
"Phong sát thì phong sát thôi.
Cô làm ngôi sao lớn ba năm rồi, cũng gần như sắp hết thời rồi.
Vừa hay, cô sinh cho tôi một đứa con." Bàn tay to của Phó Quân Bác vung lên kéo khăn tắm quấn trên người Tô Hoài Lan ra, cũng xoay người cô ta lại đưa lưng về phía anh ta.
Đối mặt với mỗi lần thô bạo của anh ta, Tô Hoài Lan tập mãi đã thành thói quen.
Hai tay của cô ta chống lên mép bàn, hàm răng cắn môi dưới, nói tiếp: "Quân Bác, cho tôi một danh phận"
"Tư San cũng không dám đòi hỏi tôi, cô có tư cách gì chứ?" Phó Quân Bác nghiêng người về phía trước, nhắm mắt lại, không khỏi chế nhạo lời nói của Tô Hoài Lan.
Anh cả nói anh ta và Kỳ Anh là anh em họ.
Anh ta nửa tin nửa ngờ, cho nên phải người đi điều tra...!Kết quả...
Hừ!
Anh em họ cái đệch!
Anh ta và Kỳ Anh chẳng có quan hệ huyết thống nào với nhau hết!
Nhưng mà cho dù không có quan hệ máu mủ thì Kỳ Anh cũng không thể nào quay trở lại bên cạnh anh ta nữa.
Không biết từ bao giờ, bản thân Phó Quân Bác đã bắt đầu chậm rãi chấp nhận sự thật này.
Trong cuộc đời này của anh ta, chuyện mà anh ta cảm thấy hối hận nhất chính là việc đã rời khỏi Australia cùng với Kỳ Anh.
Người phụ nữ bên cạnh không có bất kì một ai đối xử chân thành với anh ta, ngoại trừ Kỳ Anh.
Kỳ Anh đối xử chân thành với anh ta, nhưng anh ta lại tự tay đẩy Kỳ Anh ra càng ngày càng xa.
Bên kia, vừa mới trở lại nhà riêng, còn chỉ mới đến cửa phòng, nụ hôn của Phó Quân Tiêu đã không thể chờ đợi được, nồng nhiệt rơi xuống.
Thân thể Đồng Kỳ Anh khẽ run lên, nhưng đối diện với sự thân thiết của Phó Quân Tiêu vào giờ phút này, cô không hề kháng cự.
Chỉ là mở to mắt, suy nghĩ có chút mờ mịt.
"Đang nghĩ gì đó?" Phó Quân Tiêu khẽ cười nói, vươn ngón tay gãi nhẹ sống mũi nhỏ nhắn của Đồng Kỳ Anh.
Sau khi Đồng Kỳ Anh phục hồi lại tinh thần mới phát hiện thân thể anh đang áp sát dính lên người cô không có lấy một kẽ hở.
"Em đang nghĩ, anh cả, anh nói lúc đầu lên máy bay anh ăn không no, bây giờ chúng ta không phải nên ăn trưa trước đi, sau đó..." Nói đến đây, Đồng Kỳ Anh "thở dài" một tiếng, đỏ mặt nói.
"Sao em lại ngốc như vậy hả? Thứ mà anh muốn ăn là em đó! Cục cưng..." Phó Quân Tiêu không nhịn được phì cười nói, bờ môi khẽ cong lên, trông có chút gợi cảm.
Đầu ngón tay mảnh mai của anh lướt qua gò má hồng hào và hàng lông mày lá liễu của cô.
Khi những đầu ngón tay lưu lại trên đôi môi hồng nhuận của cô, anh hơi cúi người xuống, bắt đầu hôn lên hai cánh môi cô.