Mục đích của Lãnh Dật Phong đã quá rõ ràng rồi.
Phó Quân Tiêu lẳng lặng nhìn Đồng Kỳ Anh bên cạnh, lại nhìn nụ cười trên mặt Đồng Kỳ Anh, trong lòng cũng rất phức tạp.
Nếu anh đi tìm kiếm sự thật, ngộ nhỡ nhận lại kết quả mà anh không mong muốn thì sao?
Lãnh Dật Phong nhìn ra tâm tư của Phó Quân Tiêu, lại liếc nhìn Đồng Kỳ Anh, giơ tay VỖ VỖ vào vai Phó Quân Tiêu, sau đó nói: “Tôi đã xác định cô ấy đúng là người phụ nữ của cậu, không phải của tôi.
Bây giờ, cậu có thể yên tâm đi điều tra rồi?”
“Anh muốn tôi điều tra từ đâu?” Phó Quân Tiêu hỏi ngược lại.
“Điều tra chuyện tại sao trên người của Kỳ Anh lại có bóng dáng của Anh Ninh?” Đây chính là nghi ngờ của Lãnh Dật Phong.
Phó Quân Tiêu do dự một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Hai người đàn ông to lớn đang xì xào bàn tán ở bên cạnh, Lý Nhã Uyên cũng không để phí thời gian, bắt đầu làm quen lại với Đông Kỳ Anh.
Phó Quân Tiêu đã cảnh báo cô ta rằng không được lại kết bạn với Đồng Kỳ Anh.
Cho nên, Lý Nhã Uyên chỉ giới thiệu đơn giản với Đồng Kỳ Anh để cô biết trên đời này vẫn còn có một người như vậy tồn tại, chỉ vậy thôi.
Mà Đồng Kỳ Anh có cảm giác tuy đây là lần đầu gặp Lý Nhã Uyên nhưng lại giống như đã quen nhau từ lâu.
So với cảm giác chán ghét đối với Tô Hoài Lan, Đồng Kỳ Anh không hề cảm thấy bài xích với cô gái trước mặt, ngược lại có chút thân thiết.
Sau khi Phó Quân Tiêu và Lãnh Dật Phong nói chuyện xong thì chào tạm biệt nhau.
Ngay lúc Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh rời đi, Lãnh Dật Phong đột nhiên quay lại rồi hô to về phía bóng lưng của Đồng Kỳ Anh: “Hạ Huyền Trâm!”
Đây là lần đầu tiên anh ta gọi tên thật của cô ấy sau khoảng thời gian dài như vậy.
Khi Đồng Kỳ Anh nghe thấy cái tên đó, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn xung quanh.
Nhưng ngay sau đó, cô lại quay đầu nhìn về Phó Quân Tiêu bên cạnh mình, với nụ cười yêu thương trong mắt.
Lý Nhã Uyên kinh ngạc nhìn cảnh này, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Dật Phong, nhìn thấy sắc mặt Lãnh Dật Phong cứng đờ, con ngươi đen co rút lại, giống như gặp phải chuyện khó tin, khiến cho anh ta không thể chấp nhận được.
Cô ta nghĩ rằng đã lâu như vậy, anh ta chắc đã quên Anh Ninh, nhưng...
“Anh Thập, chúng ta quay về thôi!” Lý Nhã Uyên buồn bã khuyên nhủ.
Mà lúc này, Lãnh Dật Phong vô tình nắm chặt tay.
Cô ta không thể đoán được tâm tư của anh nên lúc này chỉ có thể đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của anh ta, nói với anh ta rằng dù có chuyện gì xảy ra thì cô ta vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.
Chơi cả một ngày, Đồng Kỳ Anh có chút mệt, sau khi trở về nhà riêng, tắm xong liền đi ngủ sớm.
Sau khi chờ Đồng Kỳ Anh ngủ say, Phó Quân Tiêu đến phòng làm việc một mình rồi gọi điện cho Nhiên Hoàng Minh.
Việc Tần Vũ Bảo tiếp cận Kỳ Anh vì Kỳ Anh giống Hạ Huyền Trâm, và cả chuyện cậu Thập Lãnh Dật Phong nói hành vi cử chỉ của Kỳ Anh gần giống như đúc Hạ Huyền Trâm.
Trên người Kỳ Anh thực sự tồn tại bí ẩn lớn.
Sau khi nghe Phó Quân Tiêu nói xong, Nhiên Hoàng Minh đưa ra ý kiến riêng của mình: “Sao cậu không bớt chút thời gian đưa cô ấy đến gặp tớ.
Tớ sẽ tìm bác sĩ tâm lý, thử thôi miên cho cô ấy."
“Tại sao lại phải thôi miên?” Phó Quân Tiêu không hiểu nổi.
Nhiên Hoàng Minh từ từ giải thích: “Vì cô ấy thường xuyên nằm mơ thấy những chuyện xảy ra với Đồng Kỳ Anh trong quá khứ, đồng thời trong tiềm thức của cô ấy còn nghe theo một người khác.
Nếu chúng ta loại trừ khả năng cô ấy bị tráo thì chỉ có một khả năng nữa là cô ấy bị rối loạn nhân cách, mà biểu hiện của trạng thái này chính là thường xuyên nằm mơ.
Nói ngắn gọn, hiện tại cô ấy bị vây vào tình trạng thôi miên”.
“Ý của cậu là nhờ bác sỹ tâm lý thôi miên đánh thức cô ấy?” Phó Quân Tiêu khẽ cau mày.
Nhiên Hoàng Minh cũng không chắc chắn trả lời: “Từ khi Đồng Kỳ Anh trở về, bọn tớ đều đã đưa ra các loại phỏng đoán về vấn đề của cô ấy, chúng ta đến bây giờ vẫn chưa biết được sự thật sao?”
“Cậu đã hỏi qua bố cậu chưa?” Phó Quân Tiêu bình tĩnh hỏi.
Nhiên Hoàng Minh không khỏi thở dài: “Tớ đã trong tối ngoài sáng, trực tiếp gián tiếp hỏi bố về chuyện của Đồng Kỳ Anh, nhưng kết quả, bổ tớ chính là ông già dù sáng hay tối, gián tiếp hay trực tiếp cũng không muốn nói ra sự thật cho cậu biết!”
“Nếu Kỳ Anh bị thôi miên, kết quả sẽ như thế nào?” Phó Quân Tiêu cau mày.
Nhiên Hoàng Minh do dự một lúc mới thành thật thú nhận: “Nếu bây giờ cô ấy đang ở trong trạng thái thôi miên, sau khi cưỡng ép đánh thức cô ấy, cô ấy sẽ quay về trở bộ dạng ban đầu.
Ví dụ, nếu cô ấy đang ở trạng thái hôn mê, cô ấy sẽ tiến vào trạng thái hôn mê, còn nếu cô ấy đang
trạng thái thanh tỉnh, thì cô ấy sẽ thanh tỉnh.
Nếu không bị thôi miên, chỉ vì tác dụng phụ của thuốc giải nên sinh ra hai nhân cách.
Nói không chừng, sau khi thôi miên, cô ấy sẽ có thể trở về bộ dạng ban đầu.”
“Ý của cậu là thôi miên Kỳ Anh, không thể đảm bảo rằng Kỳ Anh an toàn 100%?”
“Đúng vậy”.
“Vậy thì tớ bỏ cuộc!” Phó Quân Tiêu nói không chút do dự.
Nhiên Hoàng Minh không thuyết phục Phó Quân Tiêu nữa.
Bởi vì anh ta biết Đồng Kỳ Anh khó khăn lắm mới còn sống trở về bên cạnh Phó Quân Tiêu, khả năng để Phó Quân Tiêu buông tay lần nữa gần như bằng không..