“Được” Chu Bích Cầm.
“Gọi cả Thục Liên đi cùng nhé!” Nhiên Mộc Miên.
“OK!” Chu Bích Cầm.
Nhiên Mộc Miên thật không thể ngờ rằng lên đại học còn có thể gặp được bạn cấp ba.
Buổi trưa Nhiên Mộc Miên bỏ rơi ba cô bạn cùng phòng ở lại, đặc biệt đi tới chỗ hẹn gặp Chu Bích Cầm và Trương Thục Liên
Lúc Nhiên Mộc Miên chạy tới nhà hàng nhỏ bên ngoài trường thì Chu Bích Cầm và Trương Thục Liên đã gọi món xong rồi.
Trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, Chu Bích Cầm và Trương Thục Liên nhìn thấy Nhiên Mộc Miên đi vào, ra hiệu cho nhau bằng ánh mắt.
“Mộc Miên, thật ra tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp” Chu Bích Cầm không khỏi thẹn thùng nói.
Nhiên Mộc Miên bà ra vẻ mặt không hiểu gì nhìn Chu Bích Cầm: “Là chuyện gì cơ?”
Chu Bích Cầm với lấy chiếc balo màu đen, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp vô cùng tinh xảo, nhỏ nhắn chỉ bằng đúng cái bàn tay đưa cho Nhiên Mộc Miên.
“Cậu có thể giúp tớ chuyển cái này cho nam sinh ngày đó làm đổ trà sữa và kem của tớ không?” Chu Bích Cầm ngại ngùng hỏi.
“Cậu nói Tư Thành á?” Nhiên Mộc Miên nhất thời hơi khó tin nhìn Chu Bích Cầm.
Chu Bích Cầm nói tiếp: “Lúc ở sân thể dục tập luyện, tớ thường xuyên nhìn anh ấy”
"Anh ấy chơi bóng siêu đỉnh!” Trương Thục Liên bổ sung.
Nhiên Mộc Miên buồn cười đứng lên: "Không thể nào, hai cậu thích anh ta à?”
“lầy, không phải tớ, là Bích Cầm.
Bích Cầm không bao giờ quên người tiền bối đã tạt đổ trà sữa và kem của cậu ấy, không ngờ lên đại học lại gặp nhau.
Đúng là định mệnh” Trương Thục Liên cười nói.
Nhiên Mộc Miên nhìn về phía Trương Thục Liên hỏi: “Tại sao cậu không đi tặng thay cho Bích Cầm?”
“Tớ nhát gan” Trương Thục Liên lập tức cười toe.
Chu Bích Cầm lại bổ sung thêm: “Tớ.
Tớ sợ bị từ chối.”
"Chẳng lẽ tớ đi tặng thì sẽ không bị từ chối sao?” Nhiên Mộc Miên hỏi lại.
Chu Bích Cầm và Trương Thục Liên không hẹn mà cùng nhau gật đầu lia lịa.
“Mộc Miên cậu giúp tớ lần này đi, coi như là vì tình bạn của chúng ta đi” Chu Bích Cầm đau khổ cầu xin.
Trương Thục Liên ở bên cạnh cũng phụ đạo theo: “Đúng vậy, Mộc Miên, cậu dũng cảm như thế cho dù bị từ chối thì vẫn còn rất nhiều nam sinh khác theo đuổi”
"..” Nhiên Mộc Miên nghẹn lời.
Chu Bích Cầm và Trương Thục Liên ở bên cạnh mè nheo nhõng nhẽo nên rốt cuộc Nhiên Mộc Miên cũng đồng ý.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc hôm nay Nhiên Mộc Miên không thấy bóng dáng Minh Tư Thành trên sân thể dục đầu cả cho nên món quà này của Chu Bích Cầm đương nhiên không trao được.
Chu Bích Cầm cứ chốc chốc lại gửi tin nhắn hỏi kết quả.
Nhiên Mộc Miên chỉ có thể trả lời là không gặp được người.
Thật ra không cần cô nói Chu Bích Cầm chắc là cũng biết.
Bình thường Minh Tư Thành sẽ chơi bóng trên sân thể dục, nhưng cả ngày hôm nay cư nhiên mất tích không thấy bóng dáng đâu.
Ngày hôm sau cũng không thấy người, ngày thứ ba cũng thế.
Một tuần sau...!Sau buổi huấn luyện, Nhiên Mộc Miên kéo tay Cổ Thiên Ngân cùng ra sân bóng.
Minh Tư Thành và mấy năm sinh đang chơi bóng rổ, khi Nhiên Mộc Miên và Cổ Thiên Ngân đi tới, có một nam sinh ở một bên huýt sáo, vì thế mà thu hút sự chú ý của Minh Tư Thành.
Nhìn thấy Nhiên Mộc Miên tới, Minh Tư Thành đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức giả bộ như không có chuyện gì tiếp tục chơi bóng.
Anh dễ dàng ghi được ba điểm, Cổ Thiên Ngân không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nhiên Mộc Miên “khu” một tiếng, hô lên: “Minh Tư Thành, anh lại đây tôi có đồ muốn đưa cho anh”
Câu này thốt ra, toàn bộ trai gái xung quanh dồn hết ánh mắt lên người anh.
Minh Tư Thành ném quả bóng trong tay mình sang cho bạn cùng phòng, lau mồ hôi trên trán bước về phía Nhiên Mộc Miên.
Dưới táng cây long não cách bọn họ không xa là Chu Bích Cầm và Trương Thục Liên đang lén lút dòm xem.
Sau khi Minh Tư Thành bước đến, Cổ Thiên Ngân kích động không thôi lay lay cánh tay Nhiên Mộc Miên.
"Mộc Miên, đàn anh thật sự tới rồi”.
“Tớ biết” Nhiên Mộc Miên giữ chặt tay Cố Thiên Ngân ý bảo cô ta bình tĩnh một chút.
Minh Tư Thành bước tới trước mặt hai người họ rồi dừng lại, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu, hơi nghiêng đầu cúi xuống nhìn cô gái trước mặt hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?”
"À, tôi là bạn của Chu Bích Cầm, người bị anh làm đổ kem và trà sữa, cậu ấy muốn tôi chuyển cái này cho anh.” Nhiên Mộc Miện nói thẳng vào vấn đề.
Thấy mọi người đang nhìn cả hai với ánh mắt kì lạ, Cổ Thiên Ngân vội vàng giật giật góc áo Nhiên Mộc Miên, ghé sát tại cô thì thầm: “Mộc Miên đi thôi.
Hình như cậu khiến cho dư luận tức giận rồi"
Khi Minh Tư Thành đang nhìn hộp quà nhỏ xinh với ánh mắt thích thú, Nhiên Mộc Miên không nói một lời kéo Cổ Thiên Ngân xoay người rời khỏi.
Việc đầu tiên sau khi trở về phòng, ba người bạn cùng phòng còn lại đều đi tắm, còn Minh Tư Thành lại kéo một chiếc ghế đẩu ra, ngồi vào bàn học bình tĩnh mở hộp quà ra xem..