“Để tôi đi chung với cô! Dù sao bây giờ tôi cũng là chồng chưa cưới của cô, đi gặp vài người bạn của cô cũng là việc nên làm!” Minh Tư Thành thản nhiên nói.
Nhiên Mộc Miên nghe vậy thì lập tức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Minh Tư Thành: “Này không phải anh nói hôn ước của hai chúng ta không tính sao? Anh còn đồng ý với tôi sẽ giải quyết chuyện này mà?”
“Thì trước khi vấn đề chưa được giải quyết cô vẫn là vợ chưa cưới của tôi, cho nên có tốt nhất không được giấu tôi đi gặp những người con trai khác!” Minh Tư Thành lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, mà không chỉ giọng nói anh lạnh bằng, ngay cả sắc mặt cũng đen thui.
“Cái này tôi trả lại anh này!” Nhiên Mộc Miên đó giờ ăn mềm không ăn cứng, cô không nói hai lời liền trực tiếp cầm hộp quà nhỏ trong tay dúi vào trong lòng Minh Tư Thành, sau đó rút tay về, xoay người đi thẳng.
Mãi đến khi cô rời khỏi khách sạn rồi đến bên đường định bụng đón taxi, thì đã thấy Minh Tư Thành lái xe dừng lại bên cạnh mình.
Cửa xe hạ xuống, Minh Tư Thành ngồi trên ghế lái, nói với cô: “Lên xe đi! Tôi đưa cô qua đó!”
"..” Nhiên Mộc Miên làm như không thấy rồi xoay người bỏ đi.
Minh Tư Thành lại nói tiếp: “Cô mà không lên xe, chuyện hủy bỏ hôn ước của hai ta miễn bàn!”
Một giây kế tiếp, Nhiên Mộc Miên lập tức mở cửa xe bên phía ghế lái phụ rồi chui vào.
Minh Tư Thành chỉ biết cười khổ, không nói câu nào.
Sau khi đến khách sạn chỗ Lạc Vũ đang ở, trước khi Nhiên Mộc Miên xuống xe, Minh Tư Thành mới dặn: “Giờ tôi đi dạo vòng vòng gần đây, cô chơi xong rồi thì gọi cho tôi, tôi tới đón rồi chở cô về nhà!”
“Không sao từ chối., anh không cần lo cho tôi!” Nhiên Mộc Miên mỉm cười
Minh Tư Thành nghe vậy thì lạnh mặt đáp: “Cô đừng quên, hai chúng ta bây giờ là xuất hiện với tư cách gì?”
“Nhưng tôi gọi điện thoại cho anh cũng có gọi được đâu, chắc anh chặn số tôi rồi đấy hả?” Lúc Nhiên Mộc Miên nói đến chuyện này thì lại sực nhớ ra chuyện của Chu Bích Cầm, bèn hỏi ngược lại: “Phải rồi, không phải anh đã chấp nhận lời tỏ tình của Chu Bích Cầm rồi sao? Hai người các người thì hay rồi, sao lại cùng lúc chặn số tối chứ?”
“Chu Bích Cầm là ai?” Minh Tư Thành không hiểu mô tê gì nhìn Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên chớp mắt, trong lòng nghi ngờ trí nhớ của Minh Tư Thành này có phải bị chó xơi mất rồi không!!!
“Thì chính là cô gái trong quán café Internet kia á.
Lúc đó anh đẩy tôi nên hại tôi tạt nguyên một ly trà sữa kem lên người cô ấy á!”.
"..” Minh Tư Thành bấy giờ mới nhớ lại chuyện đó, anh lại đột ngột chế giễu cô: “Tôi phát hiện cô rất không có mắt kết bạn.
Bạn có kết nếu không phải lợi dụng có thì cũng là hãm hại cô!”
“Anh nói tào lao gì đấy hả?” Nhiên Mộc Miên nhịn không được trợn mắt với Minh Tư Thành.
“Cái người bạn đấy của cô, hôm đó ở ngoài cửa quán café Internet bỏ thuốc vào trà sữa của cô.
Nếu không phải tôi đẩy cô làm đổ hết cả ly trà sữa, thì tôi nghĩ giờ chắc cô cũng chả có cơ hội đứng đây nói chuyện với tôi đâu.
Còn có cái người.” Vốn Minh Tư Thành tính nhắc tới Lạc Vũ, nhưng rồi anh cũng không có nói gì thêm..
Lúc này Nhiên Mộc Miên đối với Lạc Vũ nhất định là có tình cảm đặc biệt, nếu mình nói Lạc Vũ không tốt trước mặt cô thì cô chắc chắn sẽ không nghe đâu, ngược lại còn sinh ra ác cảm với mình nữa.
Câu chuyện nói đến đây, Nhiên Mộc Miên liền yên lặng.
Sau một lúc lâu, cô lại tựa vào ghế lái phụ, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Tôi biết Chu Bích Cầm với Trương Thục Liên không có thật lòng muốn kết bạn với tôi, chỉ là tôi không ngờ hai người họ sẽ bỏ thuốc vào đồ uống của mình!”
“Từ nhỏ tới lớn cô rất ít bạn bè hả?” Minh Tư Thành da dàng hỏi.
Nhiên Mộc Miên dõi mắt nhìn ra ngoài cửa xe, hết sức cảm khái nói: “Bọn họ kết bạn với tôi, ai nấy đều ôm mục đích khác nhau.
Người bạn tốt đầu tiên kết bạn với tôi là vì cô ta thích anh trai tôi, sau khi bị anh trai tôi từ chối thì cô ta cũng cắt đứt với tôi luôn.
Sau đó, thì tôi chuyển.
trường đến thành phố này.
Bạn học chung lớp mỗi một người đều là học sinh khá giỏi, ai nấy đều bận rộn học hành, ai nấy cũng sợ bị tối hạ thấp nên không ai dám nói chuyện thêm với tôi vài câu, chỉ trừ có Chu Bích Cầm với Trương Thục Liên...”
“Tôi tưởng đâu bức thư tình đó là cô viết, nhưng xem chừng thì không phải rồi!” Minh Tư Thành không ngốc, nghe Nhiên Mộc Miên nói như vậy, anh đại khái cũng hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, nhất định là tự bản thân Chu Bích Cầm đó không dám bày tỏ, nên mới mạo nhận tên của Nhiên Mộc Miên, rồi còn muốn cô ngốc Nhiên Mộc Miên này thay cô ta đưa thư cho anh nữa.
“Tôi viết á?” Vẻ mặt Nhiên Mộc Miên cũng mơ hồ.
Minh Tư Thành hiểu ý cười: “Tên ký phía trên là tên cô!”
Nhiên Mộc Miên nghe vậy lập tức liền hiểu, là Chu Bích Cầm đó lại gài cô rồi.
Thôi bỏ đi, dù sao Chu Bích Cầm đã chặn cô rồi, cô cũng lười tính toán với cô ta.
Thấy dáng vẻ thất bại của Nhiên Mộc Miên, Minh Tư Thành bèn xoa xoa đầu cô, lại nói:
“Không phải cô muốn đi gặp bạn sao? Nhanh đi đi!”
"À...!được!” Nhiên Mộc Miên lúng túng trả lời.
Minh Tư Thành lắc lắc điện thoại trong tay, toét miệng nói: “Tôi bất cứ lúc nào cũng sẽ nghe điện thoại của cô, cô yên tâm được rồi nha.
Có thể gọi được mà!”
Lúc này Nhiên Mộc Miên mới vui vẻ hẳn lên, trên mặt còn lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Minh Tư Thành bỗng phát hiện, suy nghĩ của Nhiên Mộc Miên thật sự rất đơn giản..