Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào


Nào ngờ, vì thầm mếm Nghiêm Văn Bân nên Chu Bích Cầm cố gắng lấy hết can đảm tỏ tình với Nghiêm Văn Bân, nhưng bị từ chối, ai ngờ Nghiêm Văn Bân lại thích Nhiên Mộc Miên, nên Chu Bích Cầm mới bằng mặt không bằng lòng với Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên chẳng biết Chu Bích Cầm đối xử giả dối với mình, cũng chẳng biết Nghiêm Văn Bân thích mình.

Nên ngay khi cô trùng hợp gặp Nghiêm Văn Bân, tán gẫu với anh ta chỉ vì ngày xưa bọn họ từng là bạn học cùng trường mà thôi.
“Sao cậu ở Bắc Bình? Không phải cậu ra nước ngoài du học à?” Nghiêm Văn Bân tò mò hỏi.
Lúc trước, tất cả mọi người đều biết chuyện Nhiên Mộc Miên ra nước ngoài học ở đại học danh tiếng.

Nhiên Mộc Miên cười đáp: “Tôi đến xem “Cuộc so tài của nhóm haker thế giới”, hơn nữa tôi cũng không du học”
“Vậy bây giờ cậu học ở đâu?” Trong mắt Nghiêm Văn Bân hiện vẻ vui sướng.

Nhiên Mộc Miên nói: “Tôi học ở đại học.
Cung Huy!”
“Với thành tích của cậu, hẳn là phải học đại học Bắc Bình của bọn tôi mới đúng”
Nghiêm Văn Bân bùi ngùi nói, đồng thời anh ta cũng thở dài phẫn nộ.
Nhiên Mộc Miên tỏ vẻ không sao cả, trả lời: “Dù gì thì đứa con gái như tôi cũng là kiểu đã được bố mẹ sắp xếp đường đi sẵn rồi, học ở đâu chả như nhau”
Con đường tương lai của cô là gì?
Cô không thể kế thừa chuyện công ty gia đình, nhưng bố mẹ cô đã chuẩn bị một số tiền cho cô, đủ để nửa đời sau cô có thể sống an nhàn, còn có thế tiêu pha.

Cho nên cô không cần lo lắng chuyện việc làm, cũng không cần phấn đấu để đạt được cái gì, ngay cả hôn nhân của cô cũng bị người lớn sắp xếp gọn gàng cả rồi.
Một cô gái như cô, rất ít khi được làm chủ bản thân.
Đây có được coi là nhãn nhục chịu đựng hay không?
Từ nhỏ đến lớn, chuyện cô muốn làm đều bị bố mẹ bóp chết trong nôi, cứ thế qua đi, nó dần trở thành một thói quen không tốt, chính là bố mẹ nói gì thì cô đều đồng ý.

Cho dù bố mẹ tước đi cơ hội du học nước ngoài, chọn một đại học Cung Huy gần nhà, cô cũng đồng ý mà không hề oán hận.
Còn có chuyện để cô hy sinh làm lễ cưới vì giảm bớt quan hệ kẻ thù truyên kiếp của nhà họ Phó và nhà họ Minh, cô cũng không phản đối.

Mặc dù lần nào bố mẹ cũng trưng cầu ý kiến của cô, nhưng trong lòng cô hiểu rõ bố mẹ vẫn hy vọng cô có thể thực hiện nguyện vọng của bọn họ.
Nhiên Mộc Miên không thấy mình chịu ấm ức, cũng chẳng thấy ông trời không công bằng với mình, dù gì thì được cái này mất cái kia.

Ông trời cho cô cuộc sống vật chất hơn người, tất nhiên sẽ cướp đi vài thứ gì đó của cô, để cân bằng thế giới này.
“Khó có khi chúng ta có duyên gặp nhau, hay là chúng ta đi ăn cơm đi! Tôi học ở Bắc Bình, coi như là chủ nhà, tôi mời cậu” Nghiêm Văn Bân mỉm cười chuyển chủ đề.
Trùng hợp là Nhiên Mộc Miên cũng đói, người không có một đồng, không có cả điện thoại, không bằng nhân lúc này mượn chút tiền của Nghiêm Văn Bân để về khách sạn.
Lòng Nhiên Mộc Miên nói như thế, bèn đồng ý lời mời của Nghiêm Văn Bân.
Khi Minh Tư Thành chạy đến, chỉ thấy Nhiên Mộc Miên leo lên xe taxi cùng một nam sinh xa lạ.

Sợ cô gặp chuyện không hay, anh ta vội vẫy chiếc taxi tiếp theo, sau khi ngồi về ghế sau là bảo taxi lái xe đi theo phía sau chiếc taxi kia.
Nghiêm Văn Bân dẫn Nhiên Mộc Miên đến một tiệm lợn sữa nướng nổi tiếng nhất Bắc Bình, chọn một phòng ăn trang nhã được ngăn cản trong đại sảnh lâu một.

Cách mỗi bàn đều có bình phong gõ đào vẽ hoa văn cát tường, mặc dù thường có tiếng khách nói chuyện văng vắng bên tai nhưng không gian riêng tư mỗi bên đều được đảm bảo.
Nhưng Nhiên Mộc Miên không thích kiểu ăn uống giữa chốn đông người như thế này cho lắm, vì cô cho rằng việc này không có gì khác với chuyện ăn cơm trong canteen trường.
Nghiêm Văn Bẩn không có thế lực gia cảnh xa hoa như Nhiên Mộc Miên, anh ta sinh ra ở một gia đình bình thường bậc trung nên không chú ý đến nhiều việc như thế, cũng không khó chịu gì.


Anh ta cảm thấy dẫn Nhiên Mộc Miên đến nhà hàng tốt nhất Bắc Bình là chuyện anh ta đối xử tốt với cô rồi
Sau Chi hai người ngồi xuống, Minh Tư Thành bảo phục vụ chọn chỗ ngồi gần bọn họ cho mình.
Giữa ba người bị ngăn bởi một bình phong, hai người kia nói gì, Minh Tư Thành nghe được rất rõ.
Sau khi phục vụ cầm menu đến, Nghiêm Văn Bân không hỏi ý kiến Nhiên Mộc Miên đã gọi hai món ăn một món canh, còn nhanh phục vụ mang đồ ăn lên nhanh.

Nhiên Mộc Miên không hé răng nửa câu, cũng không phản cảm với hành vi của Nghiêm Văn Bân, ít nhất cô có thể ăn được đồ ăn mà anh ta gọi, mặc dù hơi thanh đạm, nhưng đối với cô bây giờ mà nói, có thể lấy đây bụng là được.
Minh Tư Thành nghe Nghiêm Văn Bân gọi món xong, vây tay với người phục vụ, sau khi gọi vài món đặc sản của nhà hàng, bèn nhẹ nhàng nói: “Đưa qua bàn bên kia, nói là đồ ăn mà nhà hàng các người tặng miễn phí, để khách ăn thử”
Ngay tức khắc, phục vụ kinh ngạc nhìn Minh Tư Thành, sau khi sửng sốt là lập tức chuyên nghiệp gật đầu khom lưng nói: “Được, xin mời chờ một lát”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận