Nhiên Mộc Miên hướng tầm mắt xuống liền nhìn thấy khuôn vô cảm của Lang Khiếu Nhật, khuôn mặt đó giống như mái tóc đen xám của anh ta, có chút hơi u ám.
“Anh.
.
” Nhiên Mộc Miên chưa kịp nói hết câu.
Lang Khiếu Nhật đã trực tiếp năm lấy tay cô, nhét cán ô vào, sau đó không nói lời nào mà quay người đi vào cánh rừng, Mưa càng lúc càng lớn, sắc trời cũng càng lúc càng tối.
Bóng lưng của Lang Khiếu Nhật nhanh chóng bị nơi sâu thẳm của rừng rậm cùng cơn mưa to nuốt chửng.
Đúng là một người con trai kỳ lạt Sau khi định thần lại, Nhiên Mộc Miên cầm ô chạy sang bên kia đường.
Khi Lang Khiếu Nhật dầm mưa quay về, Bùi Cúc Hoa đang đứng ở cửa lớn của phòng thí nghiệm.
“Tôi còn tưởng.
“Tôi chỉ đi đưa ô cho cô ta thôi” Lang Khiếu Nhật trực tiếp ngất lời bà ta.
Lúc Nhiên Mộc Miên cầm ô ra được đường lớn, ngồi lên xe riêng, cô gửi tấm danh thiếp kia cùng phương thức liên lạc cho Lâm Tình.
“Chị Tình, đây là một vị bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng, chị nói là bạn của em, bà ấy sẽ chữa trị miễn phí cho Lạc Vũ” Nhiên Mộc Miên.
“Cảm ơn em nhé! Mộc Miên” Lâm Tình.
Chưa đến một phút sau, Lâm Tình đã gửi tin nhản hồi đáp.
Nhiên Mộc Miên gửi lại một tin: Không cần cảm ơn ạ”, lúc cô đang chuẩn bị cất điện thoại thì Đồng Kỳ Anh gọi điện tới.
“Alo, mẹ ạ”
“Mộc Miên, Tư Thành và mị nhà chúng ta chơi, con mau về đi “Hả?” Nhiên Mộc Miên lập tức ngẩn người.
“Mau về nhé!” Đồng Kỳ Anh lại thúc giục.
Nhiên Mộc Miên lúng túng đáp lại: "Vâng ạ âu ấy đến lúc về đến nhà, Nhiên Mộc Miên vừa vào phòng khách đã thấy ba người ngồi trên ghế sô pha, cũng chính là mẹ cô Đồng Kỳ Anh, Minh Tư Thành và mẹ của cậu ta • Lâu Giai Lệ, cả ba người đều nhìn về phía cô.
“Mộc Miên đi thăm ông ngoại nó” Đồng Kỳ Anh mỉm cười giải thích.
Lúc này, thím Lưu đã đi tới cầm chiếc ô trong tay cô, Nhiên Mộc Miên mỉm cười, nhìn Lâu Giai Lệ, chào hỏi: “Chào đi ạ” “Kỳ Anh, tôi càng nhim Mộc Miên nha bà càng thấy thích, trông cô bé xinh đẹp lanh lợi như vậy mà” Lâu Giai Lệ khen ngợi
Đồng Kỳ Anh cũng khen ngợi Minh Tư Thành: “Tôi cũng rất thích Tứ Thành nhà bà!
Vừa đẹp trai vừa hiểu chuyện, hơn nữa còn đối xử với Mộc Miên rất tốt”
Nhiên Mộc Miên ngồi xuống bên cạnh Đồng Kỳ Anh, nhìn Minh Tư Thành, ánh mắt hai người nhìn nhau nhưng không nói lời nào.
“Mộc Miên” Đồng Kỳ Anh lại gọi.
Nhiên Mộc Miên lập tức đáp lời: “Dạ?”
“Mẹ đang nói chuyện với mẹ Tư Thành, hai đứa ngồi đây cũng rất vô vị.
Chi bằng con đưa Tư Thành đến rạp chiếu phim đi, hai đứa ra ngoài hẹn hò cũng được” Đồng Kỳ Anh nói Lâu Giai Lệ nghe vậy cũng lập tức dặn dò Minh Tư Thành: “Tư Thành, sau khi ra ngoài nhất định phải chăm sóc cho Mộc Miên thật tốt nhé”
“Ngoài trời vẫn đang mưa, không ra ngoài được ạ” Minh Tư Thành nhàn nhạt nói, sau đó nhìn về phía Nhiên Mộc Miên, lại tiếp lời: “Vậy đến phòng chiếu phim nhà Mộc Miên xem phim cũng được ạ”
“Được ạ” Nhiên Mộc Miên cười ngốc nghếch.
Bầy không khí này thực sự rất kỳ quái!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nhiên Mộc Miên phát hiện ra mẹ mình và mẹ của Minh Tư Thành hình như nói chuyện rất vui vẻ hợp cạ “Tôi thấy mẹ chúng ta khá hợp nhau”
Sau khi hai người họ đứng dậy đi về phía phòng chiếu phim, Minh Tư Thành liền cảm khái.
Nhiên Mộc Miên lại hỏi một đẳng trả lời một nẻo: “Sao hôm nay anh và dì lại tới đây?”
“Mẹ tôi nói, muốn tới nói chuyện với mẹ cô một chút về chuyện bếp núc.
Dù sao, từ lần gặp mặt trong tiệc đính hôn lần trước, hai người họ vẫn luôn giữ liên lạc riêng với nhau.
Bọn họ khéo còn sắp thành bạn thân tốt của nhau nữa kìa” Minh Tư Thành thản nhiên đáp.
Nhiên Mộc Miên lập tức nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được: “Sao tôi lại không biết chuyện này? Mẹ anh có chuyện gì đều nói với anh sao?”
“Chuyện này còn cần phải nói sao?” Minh Tư Thành chán nản nhìn Nhiên Mộc Miên: “Nhật ký cuộc gọi và ghi chép tin nhắn của mẹ lã nói cho tôi biết.
”
“Anh xem trộm đời sống riêng tư của mẹ anh ư!” Nhiên Mộc Miên kinh ngạc.
Minh Tư Thành chột dạ, liếc mắt nhìn Nhiên Mộc Miên một cái, nhàn nhạt đáp: “Lúc tôi giúp mẹ tôi cầm điện thoại, vô tình nhìn thấy thôi được chưa?”
“Được rồi!” Nhiên Mộc Miên nhún vai, cầm điều khiển lên, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha rồi lại hỏi tiếp: “Anh muốn xem phim gì, tôi bật cho anh xem”
“Hôm qua sau khi cô về nhà, tại sao không gọi điện hay gửi tin nhắn báo bình an cho tôi?”
Minh Tư Thành ngồi xuống bên cạnh Nhiên Mộc Miên, bất mãn hỏi.
Nhiên Mộc Miên đột nhiên nhớ ra chuyện này, nghiêng đầu cười toe toét với Minh Tư Thành, nói: “Xin lỗi nhé, tôi quên mất!”
“,” Minh Tư Thành hơi cạn lời, khoanh hai tay trước ngực, nhìn màn hình lớn trước mặt, không lên tiếng nữa.
Nhiên Mộc Miên thấy hình như anh đã tức giận rồi, cô bèn dùng ngón tay chọc vào cánh tay Minh Tư Thành, yếu ớt hỏi: “Anh giận rồi à2”
“.
* Minh Tư Thành vẫn không thèm để ý đến cô.
Nhiên Mộc Miên dứt khoát vỗ nhẹ lên vai anh, cười nói: “Anh là con trai, sao lại tính toán với con gái như tôi chứ? Tôi xin lỗi anh này, được chưa?”
“Gô.
.
” Minh Tư Thành nhìn Nhiên Mộc.
Miên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Anh trách cô có tác dụng gì chứ?
Cô hoàn toàn không để anh vào lòng, anh có thể trách cô cái gì?.