Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào


Nhiên Mộc Miên quay đầu lại, liếc nhìn Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu cười mỉa mai: "Người có thể bắt tôi, e rằng còn chưa ra đời." “Vậy thì làm cách nào để ông Phó mang con gái của ông trốn khỏi chỗ tôi đây?” Người đàn ông từ nước Z nói một câu dài không lưu loát.
Anh ta búng tay, một nhóm người mặc đồ đen cầm súng xuất hiện ở hai bên lối đi.

"Ông Phó thực sự rất nhân từ với đàn em của tôi.

Những phát súng bắn trúng họ chỉ là đạn gây mê.

Nếu đã như vậy, tôi phải đối đãi lịch sự với ông rồi.

Những người của ông Phó đã bị đàn em tôi bắt giữ, nhưng chúng chỉ bị tạm giữ thôi.


Không biết ông Phó có ý muốn thương lượng với tôi để chuộc lại bọn chúng không?” Người đàn ông cầm đầu vừa nói vừa chơi đùa với khẩu súng lục trong tay một cách đầy thích thú.
Phó Quân Tiêu nhếch môi thản nhiên nói: "Bọn họ dám cùng tôi tới đây, đương nhiên không sợ hi sinh.
Người đàn ông cầm đầu nhìn lên Phó Quân Tiêu nói: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt" rồi chĩa súng thắng vào đầu Phó Quân Tiêu.

"Nếu ông Phó không muốn thỏa thuận với tôi, thì chúng ta không còn gì để nói.
Ngay lúc người đàn ông cầm đầu chuẩn bị bóp cò súng lục, Nhiên Mộc Miên đột nhiên hét lên: "Chờ đã! Tôi sẽ thương lượng với anh."
Người đàn ông cầm đầu bị phân tâm bởi câu nói của Nhiên Mộc Miên.
Lúc này, Phó Quân Tiêu nhanh chóng bước tới và giật lấy khẩu súng lục từ tay người đàn ông cầm đầu kia, dùng một tay trói cánh tay của anh ta lại.

Tay kia cầm khẩu súng lục rồi chĩa thẳng vào thái dương của người đàn ông cầm đâu.

"Tôi thực sự tò mò không biết súng của cậu có phải là đạn thật hay không, cậu muốn thử không." Phó Quân Tiêu cười lạnh lùng.
Người đàn ông cầm đầu sợ hãi nuốt nước bọt, khí thế của anh ta lập tức suy yếu: "Thì, thì là, cho dù ông có uy hiếp tôi, ông cũng không thể rời khỏi nơi này.

Đại ca của tôi đã theo dõi con gái ông từ lâu rồi và luôn muốn mang con gái ông đi." "Con gái của Phó Quân Tiêu mà mày cũng dám bắt hả? Có vẻ như mày chán sống rồi." Phó Quân Tiêu chuẩn bị bóp cò khẩu súng lục.
Người đàn ông cầm đầu dường như đoán được cảnh sinh tử trước mắt, lỗ tai anh ta bỗng trở nên nhạnh bén, ở thời khắc quan trọng nhất nhanh chóng cầu xin đầy thương xót: "Đừng giết tôi.

Cho dù giết tôi, mấy người cũng không thể rời khỏi đây.

Hành động của các người đã bị đại ca tôi biết hết
Một tiếng "bùm" vang lên, người đàn ông cầm đầu bị dọa đến nỗi đôi chân yếu ớt run lên vì sợ hãi, theo bản năng, anh ta giơ hai tay lên và ôm lấy đầu mình.
Ngay cả Nhiên Mộc Miên cũng sợ hãi chui vào ngực của Phó Quân Tiêu.

Sau khi bình tĩnh lại, người đàn ông cầm đầu nhận ra Phó Quân Tiêu chỉ bắn vỡ thiết bị giám sát ở phía trên góc tường.
Ngay sau đó, người đàn ông cầm đầu lập tức thò tay vào túi quần.
Phó Quân Tiêu siết chặt tay cầm của khẩu súng, ấn mạnh vào thái dương của người đàn ông cầm đầu lần nữa.
Người đàn ông cầm đầu lập tức giải thích: "Tôi, tôi chỉ đang trả lời điện thoại" Sau khi nói xong, anh ta lấy điện thoại di động trong túi ra, trả lời cuộc gọi.
Sau vài giây, người đàn ông cầm đầu trả lời xong cuộc gọi, anh ta cười nhếch mép nói với Phó Quân Tiêu: "Đại ca của tôi nói, anh ấy muốn tôi đưa hai người ra ngoài.”
Phó Quân Tiêu bình tĩnh cười: "Xem ra người muốn bắt tôi thật sự vẫn chưa sinh ra trên đời này.”
Người đàn ông cầm đầu không kìm được, toát hết cả mồ hôi, trong lòng anh ta sắp nổ tung.
Bọn họ đã gặp rất nhiều khó khăn để bắt Phó Quân Tiêu và con gái của ông.

Lần này, thật không dễ dàng mới chờ được thời cơ này, đại ca nói thả là thả sao.
Nhiên Mộc Miên chỉ ngước nhìn Phó Quân Tiêu với vẻ khó tin.
Từ đầu đến cuối Phó Quân Tiêu đều rất bình tĩnh.
Tuy nhiên, cô biết rằng trong lòng bố cô giống như cô, cảm thấy rằng chuyện này có vẻ không hợp lý.

"Vậy thì phiền cậu dẫn đường.


Phó Quân Tiêu ôm Nhiên Mộc Miên trong vòng tay của mình.
Người đàn ông cầm đầu giơ tay lên, chậm rãi xoay người bước về phía trước.
Những người đàn em vây quanh lập tức nhường đường cho bọn họ.
Nhìn thấy thế, Phó Quân Tiêu nhanh chóng đưa Nhiên
Mộc Miên đi theo.
Lần lượt qua những cánh cửa thông minh, người đàn ông cầm đầu dẫn họ vào thang máy và rời khỏi nơi này.
Nhiên Mộc Miên tò mò nhìn lại, chỉ thấy rằng nó rất giống với phòng thí nghiệm của ông ngoại cô.

Đều là cấu trúc ngầm, cực kỳ bí mật.
Thấy Phó Quân Tiêu vẫn đang chĩa súng vào mình, người đàn ông cầm đầu không thể không hỏi: "Bây giờ ông đã an toàn, nên ông không cần chĩa súng vào tôi." “Đàn em của tôi nhất định phải trở về với tôi.” Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói.
Người đàn ông cầm đầu sững sờ nói: "Việc này, tôi..." “Tôi sẽ cho cậu nửa giờ để gọi đàn em của tôi tập trung ở đây.” Phó Quân Tiêu ngắt lời người đàn ông cầm đâu.
Người đàn ông cầm đầu nhỏ giọng thương lượng: "Một mình tôi đổi cho mười người đàn em của ông, thật sự không đáng đúng không? Mười người đàn em của ông, nói thế nào cũng là những người được huấn luyện, thể chất tốt, rất thích hợp cho chúng tôi làm vật thí nghiệm" "Tôi nghĩ thể chất chân phải của cậu cũng không tệ, hay là bây giờ." Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói, cầm súng chĩa về hướng chân phải của người đàn ông cầm đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận