Lần trước bị sư phụ giả lừa, hại cô xoắn xuýt hồi lâu, bây giờ biết được sự thật, trái lại thoải mái hơn nhiều.
Dù sao sự thật chứng minh trực giác của cô với sư phụ không sai.
Cô vừa online không bao lâu thì sư phụ "Đao Kiếm Vô Tình" của cô cũng online.
Nhiên Mộc Miên lập tức mở biểu tượng hộp trò chuyện gửi cho sư phụ một tin nhắn.
“Sư phụ đã lâu không gặp, sư phụ còn nhớ học trò này không?” Nữ thần vũ trụ.
Bên kia, nước M.
Minh Tư Thành vừa kết thúc vòng loại với Benson, nghĩ lâu rồi không đăng nhập vào tài khoản game của mình, vì vậy mới chuyển đổi tài khoản, nhưng bất ngờ nhận được tin nhắn của Nhiên Mộc Miên.
Cũng đúng, cô bé ngốc này mãi vẫn không biết người sư phụ này của cô xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
“Sư phụ, sư phụ đang ở đâu? Đúng rồi, chúc mừng sư phụ muộn nhé, lần trước em có đi xem trận tổng chung kết của mấy người!” Nữ thần vũ trụ.
“Sư phụ?” Nữ thần vũ trụ.
Nhiên Mộc Miên liên tục gửi tin nhắn, Minh Tư Thành cũng nhìn ra được nhưng một lúc lâu sau mới đưa hai tay lên bàn phím bắt đầu gõ.
“Đã lâu không gặp.
Đao Kiếm Vô Tình.
"Bây giờ em đang nghỉ đông, có nhiều thời gian để chơi.
Sư phụ, sư phụ dẫn em lên điểm đi!” Nữ thần vũ trụ.
Minh Tư Thành nhìn tin nhắn của Nhiên Mộc Miên, trong lòng đột nhiên rất không có mùi vị.
“Còn nữa, quên không cảm ơn sư phụ, sư phụ đã lấy giúp em con búp bê cừu, em để nó đầu giường.” Nữ thần vũ trụ.
“Tôi giúp em chơi game!” Đạo Kiếm Vô Tình.
Minh Tư Thành chủ động chuyển đề tài khác.
“Được."Nữ thần vũ trụ.
Sau khi bắt đầu so tài xếp hạng, Minh Tư Thành chợt phát hiện thao tác nhân vật của Nhiên Mộc Miên không giống như trước nữa.
Trong máy tính vốn đang truyền đến tiếng nhạc nền game và hiệu ứng âm thanh của nhân vật, "trận đấu" vừa bắt đầu được mấy phút thì trong máy tính truyền đến tiếng của Nhiên Mộc Miên.
"Tiểu Nhật, anh đừng cướp "Papa Blue" của sư phụ tôi! Sư phụ tôi là người đi rừng, cần "Papa Blue" bay liên tục." "Papa Blue" là cái gì?" Tiếp theo là giọng của Lang Khiếu Nhật.
Nhiên Mộc Miên nhẫn nhịn giải thích: "Chính là quái vật mà anh vừa đánh đấy! Không phải anh đang mang theo một vòng sáng màu xanh da trời đi cùng sao!" "Vậy tôi sẽ trả lại cho sư phụ cô." Lang Khiếu Nhật ngây ngô nói.
Nhiên Mộc Miên khóc không ra nước mắt nói: "Anh không cần trả nữa, trông trụ ở đường giữa là được." "Tôi đứng bất động trong trụ là được sao?"
Nhiên Mộc Miên đột nhiên "A " một tiếng.
Ngay sau đó truyền tới tiếng hỏi han quan tâm của Lang Khiếu Nhật: "Cô có sao không?" "Sao anh chơi game ngốc như vậy? Làm hại tôi cắt vào ngón tay rồi!" Nhiên Mộc Miên oán trách nói.
Tiếp theo, Minh Tư Thành hình như nghe được tiếng "mút", trong đầu không nhịn được suy nghĩ không đứng đắn.
Lúc này, anh tức giận đến mức nổ phổi, nặng nề đóng laptop lại.
Đương nhiên ván này bọn họ thua.
Bởi vì Minh Tư Thành tắt máy.
Nhiên Mộc Miên tự băng bó vết thương trên ngón tay cho mình sau đó cảm thán oán trách một câu: "Vầy, hóa ra sư phụ tôi cũng không có ý thức gì cả! Không nói tiếng nào đã tắt máy rồi!"
Lang Khiếu Nhật lên tiếng phụ họa nói: "Ừ." "Được rồi, không chơi nữa." Nhiên Mộc Miên vẫy vẫy ngón tay, sau đó trêu đùa Lang Khiếu Nhật: "Tiểu Nhật, tôi nói cho anh biết, không tới mấy tiếng nữa vết thương của tôi sẽ...!"Mộc Miên, Lang Khiếu Nhật xuống ăn trưa.
Nhiên Mộc Miên còn chưa nói xong, dưới tầng liền truyền đến tiếng la của Đồng Kỳ Anh.
Lang Khiếu Nhật đưa trái táo vừa gọt xong cho Nhiên Mộc Miên, hỏi: "Cô ăn nữa không?" "Tiểu Nhật ăn đi, tôi muốn xuống ăn bữa tiệc lớn mà mẹ tôi đã làm." Nhiên Mộc Miên toét miệng cười một tiếng.
Lang Khiếu Nhật không chút khách khí cầm trái táo cắn một cái, sau đó cùng Nhiên Mộc Miên đi xuống tầng.
Sau khi ăn trưa xong, Nhiên Mộc Miên liền gọi Lang Khiếu Nhật vào phòng lặng lẽ nói.
Lúc Lang Khiếu Nhật nghe Nhiên Mộc Miên nói mình muốn đến nước M tìm Minh Tư Thành, anh ta lập tức không nghe lời như trước nữa.
"Ông Phó có dặn, phạm vi hoạt động của cô chủ chỉ có thể ở trong nước." Lang Khiếu Nhật nghiêm túc nói.
Nhiên Mộc Miên liền chu miệng, không vui.
Cô nghĩ tới nghĩ lại vẫn cảm thấy Minh Tín trên Thành muốn chia tay với mình chắc chắn là có nỗi khổ gì đó.
Nhiên Mộc Miên muốn đi tìm Minh Tư Thành để nói rõ ràng chuyện này.
Lúc này đầu Lang Khiếu Nhật xem như đã thông suốt: "Cô chủ có thể chờ lần sau anh ta trở về nước rồi đi tìm anh ta"
"Vậy tôi phải đợi tới khi nào?" Nhiên Mộc Miên liền rên rỉ thở dài nói.
Lang Khiếu Nhật không lên tiếng nữa.
Đúng lúc này trong đầu Nhiên Mộc Miên chợt nảy ra một ý tưởng xấu, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Lang Khiếu Nhật.
Lang Khiếu Nhật ngốc nghếch tiến lại gần.
Nhiên Mộc Miên ghé vào tai Lang Khiếu Nhật nói kế hoạch nhỏ của mình.
Lang Khiếu Nhật sau khi nghe xong, không tưởng tượng nổi nhìn Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên thúc giục: "Đừng có nhìn tôi nữa! Mau đi đi!"
Lang Khiếu Nhật nhếch mép một cái, đứng dậy đi đến phòng sách của Đồng Kỳ Anh" Lúc này Đồng Kỳ Anh đang ngồi trước máy tính để bàn về bản thiết kế kiến trúc, trên tay còn có một quyền bản đồ tiêu chuẩn.
Lang Khiếu Nhật đi tới gõ gõ cửa.
Đồng Kỳ Anh cũng không ngẩng đầu lên nói: "Mời vào.”.