“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì ban đầu anh giả vờ vô tội, không biết nguyên nhân cái chết của Hạ Huyền Trâm” Đồng Kỳ Anh nói tiếp: “Tôi biết anh đến tìm tôi nhất định là có mục đích.
Nếu như anh không nói thật tôi sẽ không dùng đồ này của anh”
Thật xin lỗi tôi không thể nói cho cô biết chân tướng, bởi vì sau khi biết chân tướng cô sẽ giống với Huyền Trâm, không chấp nhận nổi nó” Tần Vũ Bảo thành khẩn đáp.
Sau đó từ sofa đứng dậy: “Những điều cần nói tôi đã nói rồi, dùng hay không là do cô.
À đúng rồi, có một câu tôi muốn nhắc nhở cô, lúc mang thai hãy để bố cô giúp cô xét nghiệm giới tính của thai nhi.
Nếu như thai nhi là bé gái, tôi khuyên cô tốt nhất nên bỏ”
"Tại sao không thể là con gái?" Đồng Kỳ Anh cũng đứng dậy theo, nghi hoặc hỏi.
Tần Vũ Bảo vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Đồng Kỳ Anh: “Nếu như là bé gái sau này sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái.
Tôi cảm thấy cô và Huyền Trâm giống nhau, đều thích có một cuộc sống yên ổn”.
“Rốt cuộc ý anh là gì?” Đồng Kỳ Anh vẻ mặt mờ mịt.
Tần Vũ Bảo không giải thích mà một mình rời khỏi.
Để kiểm tra xem rốt cuộc thứ này có độc hay không, cô không đi tìm bố cô là Nhiên Hoàng Biên mà đi tìm anh trai Nhiên Hoàng Minh.
Trong phòng thí nghiệm của Nhiên Hoàng Minh.
Sau khi Nhiên Hoàng Minh nghe Đồng Kỳ Anh thuật giảng lại, cảm thấy hơi khó tin: “Mối tình đầu của Hạ Huyền Trâm đưa cho em cái thứ đồ này?”
“Đúng” Đồng Kỳ Anh gật đầu.
Nhiên Hoàng Minh chau mày, lấy ít dung dịch đỏ đựng trong chiếc hộp ra, cẩn thận quan sát rồi hỏi: “Anh ta tên là gì?”
Sau khi lấy máu xong, Đồng Kỳ Anh chợt nhớ tới câu nói kia của Tân Vũ Bảo, không khỏi buồn bực không vui nói với Nhiên Hoàng Minh: “Tân Vũ Bảo nói nếu thai nhi là nữ thì tốt nhất nên bỏ đi”
“Vì sao?” Nhiên Hoàng Minh hỏi lại.
“Không biết” Đồng Kỳ Anh chớp mắt lắc lắc đầu.
Nhiên Hoàng Minh có chút đăm chiêu suy nghĩ rồi tiếp tục nói: “Vậy đến lúc đó anh sẽ tìm nguyên nhân cho em”
“Được.” Đồng Kỳ Anh vui vẻ không thôi.
Nếu như có thật sự có thể sinh cho anh một đứa con, thì gia đình nhỏ của cô và anh thật sự viên mãn.
Một thời gian sau, Nhiên Hoàng Minh đã hoàn thành nghiên cứu cái thứ kia cho Đồng Kỳ Anh, cũng đã xác định nó không có độc không có tác dụng phụ sau này, Phó Quân Tiêu đồng ý tiêm thuốc,
Từ lúc chuẩn bị đến khi mang thai tới lúc sinh, Đồng Kỳ Anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian.
Mặc kệ là người nhà họ Phó hay nhà họ Nhiên, tất cả đều vây quanh cô.
Đồng Kỳ Anh thật sự được đối xử như một nữ hoàng khi mang thai.
Mà sự ra đời của đứa con đầu lòng Phó Diệc Phàm quả thật đã mang lại cho Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Tiêu khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc.
Diệc Phàm là một đứa nhỏ thông minh, lời nói bập bẹ đầu tiên của cậu bé là do Đồng Kỳ Anh dạy, những bước chập chững đầu tiên được Phó Quân Tiêu che chở.
Phó Quân Tiêu quả thật đã đặt hết tâm tư lên người hai mẹ con, không bao giờ trở về nhà muộn vào buổi tối, cả nhà hòa thuận hạnh phúc.
Tuy nhiên hạnh phúc này không kéo dài được bao lâu.
Ngoài cửa sổ dày đặc những ngôi sao sáng, bên trong kiều diễm triền miên...
Lần thứ hai Đồng Kỳ Anh mang thai đối với cô và Phó Quận Tiêu đều như nhiều thêm một phần hạnh phúc.
Thế nhưng khi Đồng Kỳ Anh mang thai tới tháng thứ bảy, Nhiên Hoàng Minh giúp cô làm xét nghiệm máu, anh nghiêm túc nói với cô: “Em gái, đứa nhỏ trong bụng em không thể giữ.”.