Vợ Ngốc

Nhạc Ân tỉnh lại lần nữa thì đã là tối rồi, Diệp Hạo ôm hơi chặt nên cô thấy nóng, Nhạc Ân khẽ cựa quậy

" Ân Ân, dậy ăn cơm đi em " tiếng Diệp Hạo dịu dàng bên tai, bên má cũng cảm nhận được nụ hôn của anh.

" Andy, đi tè... " Nhạc Ân níu tay Diệp Hạo lắc lắc, việc đầu tiên sau khi ngủ dậy chính là thế này

" Ừ, anh bế em đi " Diệp Hạo nhanh chóng ngồi dậy, lật chăn ra khỏi người Nhạc Ân là vòng tay ôm lấy cô liền, nãy giờ nằm trong chăn thì ấm, anh sợ ra khỏi chăn đột ngột, cô lạnh người sẽ không tốt.

" Ân Ân, mở mắt ra nào.." Diệp Hạo đặt Nhạc Ân đứng bên bồn cầu, bật cười khi thấy cô vẫn đang nhắm mắt đứng lắc lư.

" A... đi tè " Nhạc Ân chỉ là nhắm mắt theo quán tính, thật ra cũng đã tỉnh táo rồi, mở mắt ra thấy cái bồn cầu trước mắt thì nhớ tới mục đích của mình

" Andy, ra ngoài, đóng cửa lại cho Ân " Nhạc Ân đẩy đẩy Diệp Hạo rồi ra lệnh, đây là thói quen tốt mà bà Nhạc đã dạy dỗ cho Nhạc Ân, vào nhà vệ sinh là phải đóng cửa.

Diệp Hạo xoa cái đầu rối của Nhạc Ân mấy cái mới hài lòng đi ra, cẩn thận đóng cửa theo lời cô vợ, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhanh chóng lẩn ra phòng khách để về phòng mình rửa mặt, cô hoàn toàn bình thường,có lẽ anh đã qua được kiếp nạn rồi đây, Diệp Hạo hớn hở vô cùng.

" Cô ấy thế nào rồi cậu Diệp Hạo??" Thím Trương đợi Diệp Hạo rửa mặt đi ra rồi hỏi, hai vợ chồng này ngủ ghê thật, 4 tiếng đồng hồ chứ ít à

" Cô ấy bình thường rồi, thím Trương dọn cơm đi, cháu vào gọi cô ấy ra ăn " Diệp Hạo tươi cười đi về phía cửa phòng Nhạc Ân, chợt nhớ tới chuyện gì đó, lại quay ngược về dặn dò thím Trương " Chút nữa thím đừng nhắc gì chuyện hồi trưa với cô ấy, cháu nghĩ cô ngốc ấy chỉ quên mất thôi, chúng ta cứ im lặng để cô ấy ăn cơm đã rồi tính sau "

Thím Trương thấy vẻ mặt nghiệm túc của Diệp Hạo thì vội gật đầu đã hiểu, trong lòng lại cảm thán, từ khi nào bà với Diệp Hạo trở thành đồng minh thế này nhỉ??, thím Trương mĩm cười đi vào dọn cơm, phải đợi thêm 15 phút, Diệp Hạo mới dẫn Nhạc Ân ra.

Bửa cơm diễn ra yên bình như mọi khi, Diệp Hạo gắp thức ăn, Nhạc Ân xúc cơm ăn, thỉnh thoảng đưa muỗng cho anh đút, cho đến khi thím Trương đứng dậy chuẩn bị dọn chén bát, bà nhìn biểu tình ngoan ngoãn ăn cơm của Nhạc Ân thấy rất vui vẻ, bất chợt mở miệng

" Tiểu Ân giỏi quá, ăn hết hai chén cơm luôn, cứ thế này thì sẽ được thưởng nhiều bánh kem lắm đây "

Diệp Hạo cũng vui vẻ, gật gù " Đúng, bữa nào mà cũng ăn cơm nhiều thế này, anh sẽ không cấm em ăn nhiều bánh kem nữa "

" Bánh kem.....?" Nhạc Ân đang vuốt cái bụng no kềnh chợt sững người, hai người kia nhắc tới bánh kem làm cô nhớ đến cái bánh kem buổi trưa mới ăn, mà nhớ tới buổi trưa lại nhớ đến chuyện Diệp Hạo đi ngoại tình, mà Diệp Hạo đi ngoại tình thì.... aaaa, Nhạc Ân đứng bật dậy nhìn Diệp Hạo trân trối, nãy giờ cô đã nói chuyện với Diệp Hạo rất nhiều a

" Ân Ân, sao thế em...?" Diệp Haọ chớp mắt nhìn khuôn mặt mếu máo của Nhạc Ân, thím Trương đang cầm cái chén cũng đứng hình

" Ôi, Ân... " Nhạc Ân muốn nói, nhớ ra gì đó liền đưa tay bịt miệng mình, nhìn nhìn xung quanh,lại nhìn Diệp Hạo đang ngơ ngác, hít mũi một cái ra chiều oán hận xong thì chạy về phía phòng mình, đóng sập cửa lại.

"....."

`.``.`.`.`.`.`.`.`.`.`.``.`.`.``.`.`.`.``.`.`.`.`.`.``.`.`.`.`.`.`.`.`.`.`

" Thím vào nói chuyện dùm cháu đi " Diệp Hạo ủ rủ nhìn thím Trương cầu cứu, nãy giờ anh vào năn nỉ, xin lỗi rồi ỉ ôi đủ thứ, mà Nhạc Ân vẫn cứ im lặng trùm chăn kín mít, anh thực sự bó tay rồi, aiz, làm nãy giờ anh cứ vui mừng hụt.

"Để đó cho tôi " Thím Trương ưỡn ngực đi vào, lâu nay chỉ có Diệp Hạo mới quản được Nhạc Ân, nào ngờ được có một ngày Diệp Hạo phải xuống nước cầu xin bà, ha ha, thím Trương hùng hùng hổ hổ. Đến ngồi lên giường, đưa tay vỗ vỗ cái đống chăn, thím Trương lên tiếng

" Tiểu Ân, thím Trương đây, cháu sao vậy, nói với thím Trương, thím sẽ làm chủ giùm cháu, nào, đừng làm thím Trương lo lắng nào..." thấy Nhạc Ân vẫn không nhúc nhích, thím Trương giả vờ thở dài

" Ôi Ôi, Tiểu Ân giờ cũng không cần thím Trương này rồi, thím Trương này thật buồn, ôi ôi, thím Trương thật buồn..."

Nói ngang đây thì thấy Nhạc Ân dưới chăn đụng đậy, có vẻ như đang quay người lại, thím Trương thấy vậy vô cùng đắc ý, tiếp tục dụ dỗ

" Tiểu Ân, cứ nói với thím Trương, đừng để trong lòng..."

" Thím ~~" Giọng Nhạc Ân mếu máo vang lên trong chăn

" Ừ, ừ, thím đây, nói thím nghe chuyện gì??"

" Andy đi chưa??"

Sao?? Thím Trương nhìn Diệp Hạo đang đứng ở cửa muốn hỏi ý kiến, thấy Diệp Hạo cau mày lườm đống chăn Nhạc Ân, lại hướng bà ra hiệu im lặng rồi lặng lẽ đi đến bên giường.... ngồi xuống nền ngay cuối giường.

Được không đây, ngồi đó có nấp được không a?? Thím Trương nhìn hành động ấu trĩ của Diệp Hạo mà lo lắng, thấy Nhạc Ân cựa quậy vội ngồi che tầm mắt của cô với Diệp Hạo rồi mới lên tiếng

" Đi, đi rồi đó Tiểu Ân, mau mở chăn ra nói với thím Trương đi cháu "

Nhạc Ân nghe lời, hé mép chăn ra dò xét, thấy chỉ có thím Trương trước mắt, cửa sau lưng bà cũng đã đóng, mới thở phào mở toang chăn mà hít thở, vừa muốn ngồi dậy lại bị thím Trương giữ lại

" Nào, có chuyện gì nói với thím Trương nghe đi?"

" Thím ~~ "

Thím Trương vội gật gật đầu, mặt tràn đầy thương tiếc khi nghe tiếng "Thím " nũng nịu.

" Andy đi ngoại tình rồi "

" Cái gì?" Thím Trương hét lên, chợt nhớ cũng có Diệp Hạo trong phòng, vội ngậm miệng, ho khẽ một tiếng mới gấp gáp hỏi

" Cậu Diệp Hạo vẫn ở nhà với cháu mà, có đi đâu đâu??"

" Hồi trưa kìa " Nhạc Ân chu môi phản đối, xong thì mếu máo " Lén nghe điện thoại nha, nghe xong lại đi ra ngoài, khẳng định là đi ngoại tình "

Thím Trương cau mày khó tin, Diệp Hạo đổ mồ hôi lạnh, cô ngốc này, sao mấy hôm nay thông minh đến đáng sợ thế này.

" Aiz, sao cháu khẳng định được như thế?" Thím Trương nhanh chóng vỗ về Nhạc Ân, bà chưa từng thấy việc nghe điện thoại xong rồi ra ngoài lại là đi ngoại tình " Nhỡ lúc ấy cậu Diệp Hạo ra ngoài có việc thì sao, cháu phải hỏi kĩ rồi mới đổ lỗi cho cậu ấy chứ "

Có hỏi anh, anh cũng không dám nói đi gặp Chu Lệ Băng ấy chứ, Diệp Hạo âm thầm lặng lẽ rút điện thoại ra khỏi túi, âm thầm lặng lẽ bấm bấm bấm...

Nhạc Ân nghe thím Trương nói thì ngơ ngác, ơ, đúng là cô chưa hỏi Diệp Hạo ra ngoài gặp ai hết, cũng không chịu nghe anh nói, vậy nhỡ anh không phải đi ngoại tình thì sao? Nhưng mà, nhưng mà, Nhạc Ân nhìn thím Trương khó khăn mở lời

" Thím, Tiểu Hoa nói thế mà..."

Tiểu Hoa!

Lại là Tiểu Hoa, anh biết ngay mà, Diệp Hạo nheo mắt, vậy là sáng nay cô gái nhiều chuyện kia lại đầu độc Ân Ân của anh sao, giờ thì anh hiểu vì sao tối qua Nhạc Ân không chịu tiết lộ đã nói chuyện gì qua điện thoại với Tiểu Hoa rồi?? Hừ... anh nghe giọng Nhạc Ân có vẻ như đã hiểu ra cái sai của mình rồi đấy, đợi cô hiểu hết, anh sẽ ra tay.. một người chồng nào đó rõ ràng là sai trước, còn đang lén lút, vậy mà cứ làm như chịu nhiều oan ức tổn thương lắm..

Quả nhiên, sau khi Thím Trương bồi thêm một câu, Nhạc Ân hoàn toàn quên béng giận dỗi, thay vào đó là lo lắng

" Aiz, Tiểu Ân, Tiểu Hoa nói là nói vậy thôi, cháu phải biết rõ ràng mới gán tội cho cậu Diệp Hạo chứ, nếu như thật sự cậu Diệp Hạo ra ngoài gặp cô gái nào đó, thì mới áp dụng lời Tiểu Hoa được, còn không, thì không phải nghi ngờ, giận dỗi thêm mệt, còn làm cậu Diệp Hạo lo lắng nữa, cháu như vậy là không được đâu,nghe chưa..."

" Ồ, vậy sao... " Giọng Nhạc Ân nhẹ thênh, cô sai rồi sao?

Diệp Hạo đang ngồi co ro cũng gật gù lời của thím Trương, trong lòng ngàn lời khen tặng lời của bà thật hay, gừng càng già càng cay mà, lại nghe giọng nói của Nhạc Ân, nghĩ có lẽ thời cơ đã đến rồi đây, vừa muốn lên tiếng, lại nghe thím Trương nói tiếp

" Ôi, Tiểu Ân cũng biết ghen rồi đây, ha ha "

" Ghen...?" Nhạc Ân chớp chớp mắt, không hiểu từ này nhưng cái người đang trốn kia lại đang lâng lâng

Ghen! Ghen! Ghen! Vợ yêu của anh đang ghen a, Diệp Hạo ngồi như bức tượng đá, hai mắt như hai ngôi sao chói lóa, hạnh phúc dạt dào... thì ra, cô không phải giận dỗi anh, mà là ghen cơ đấy, lâu nay chỉ mỗi mình anh phải ngày ghen đêm ghen, giờ đây cô vợ nhỏ của anh cũng đã ghen rồi, ha ha....

" Ghen là gì thím Trương??"

" Ha ha, ghen là không thích cậu Diệp Hạo đi gặp cô gái khác, hoặc là yêu thích cô gái khác, có phải Tiểu Ân không thích như vậy, đúng không??"

" Ô, không thích đâu, không cho Andy đi gặp cô gái khác đâu, chỉ cho Andy thích một mình Ân thôi " Nhạc Ân chu môi, hếch mặt một cái rất đáng yêu

" Ha ha, ừ, ừ, Tiểu Ân nhà ta phải biết ghen chứ nhỉ..."

" Phải ghen, phải ghen... " Nhạc Ân gật đầu lặp lại, bỗng một giọng quen thuộc vang lên

" Anh làm gì mà em ghen, còn không chịu cho anh giải thích nữa, hừ "

Ơ!!! Nhạc Ân giật mình, tim đập thình thịch, vậy là, vậy là..... nghe giọng Diệp Hạo còn có vẻ giận dỗi nữa chứ, xong rồi, xong rồi...

Nhạc Ân bất giác nắm chặt tấm chăn rồi nhìn thím Trương mếu miệng lo lắng

Thím Trương vốn thấy hơi khó xử khi Diệp Hạo lên tiếng, nào ngờ chỉ thấy khuôn mặt lo lắng của Nhạc Ân, lúc này lại thay Nhạc Ân vỗ về Diệp Hạo

" Ha ha, cậu Diệp Hạo cũng ở đây sao, a, cậu Diệp Hạo là lo lắng cho Tiểu Ân đây mà, nào..." thím Trương vội đỡ Nhạc Ân ngồi dậy " cậu Diệp Hạo nói cho Tiểu Ân nghe đi, hôm nay là cậu đi gặp ai vậy???"

Diệp Hạo lúc này đã ngồi xếp bằng dựa vào giường, nhãn nhã gãy gãy móng tay, không quay đầu nhìn hai thím cháu, mở giọng giận dỗi

" Hay thật, cháu chỉ đi ra ngoài gặp cậu nhân viên ngân hàng có chút chuyện, vậy mà trở về đã bị người ta nghi oan, không cho cháu giải thích, còn oán giận... " Diệp Hạo nói xong đứng dậy, không nhìn Nhạc Ân, chỉ mở điện thoại ra đưa cho thím Trương xem

" Thím làm chứng cho cháu đi, 13 giờ 25 phút, có phải là Quách Bì bên ngân hàng W gọi cháu đúng không? " đợi thím Trương gật gật đầu xác nhận thì nhanh chóng thu điện thoại lại, thở dài một hơi nhìn cô vợ nhỏ đang cúi đầu biết lỗi, khóe miệng khẽ nhếch cười thầm, nhưng mở miệng vẫn là giọng giận dỗi " Cháu thật oan uống, cô ấy chỉ tin Tiểu Hoa mà không tin cháu, vậy thì thôi, cháu... " Diệp Hạo ngừng lại một chút, thấy hai bàn tay nắm chăn của Nhạc Ân đang run run, thấy đau lòng, nhưng vẫn phải làm tới cùng " Cháu đi chỗ khác ngủ vậy " nói xong thì nhanh như chớp đi ra khỏi phòng Nhạc Ân, ngay sau đó cũng vang lên tiếng đóng cửa phòng bên cạnh

" Oa, Andy, oa hu hu... " Nhạc Ân lo lắng nhìn theo lưng Diệp Hạo, nghe tiếng đóng cửa thì khóc òa lên

Thím Trương cũng biết Diệp Hạo là đang ra oai với Nhạc Ân, nhưng thấy cô khóc thảm thương cũng hơi oán Diệp Hạo làm quá, vội an ủi

" Đừng khóc, Tiểu Ân đừng khóc, qua xin lỗi cậu Diệp Hạo đi, không sao đâu, cậu Diệp Hạo thương cháu nhất mà, xin lỗi là cậu ấy sẽ cho qua liền, ôi, đừng khóc..."

" Oa, thím ~~... Andy... giận Ân rồi... oa oa " Nhạc Ân nức nở

" Không sao, chẳng phải hồi nãy cháu cũng giận cậu Diệp Hạo, nhưng giờ hết giận rồi đấy thôi, cháu chỉ cần qua xin lỗi là cậu ấy cũng hết giận mà..."

Nhạc Ân nấc nấc, nghe lời, luống cuống bước xuống giường, thím Trương vội đỡ người cô, đợi cô đứng vững mới buông tay cho cô bước đi, tiếng khóc tức tưởi làm bà đau lòng, aiz, cậu Diệp Hạo cũng thật là..

" Andy ơi.. " Nhạc Ân đứng ngoài cửa phòng Diệp Hạo, đưa tay đập cửa phòng, lực đập rất nhẹ, vừa nấc vừa gọi, trong lòng lo sợ Diệp Hạo sẽ không mở cửa.

Nhạc Ân nào biết Diệp Hạo trong phòng lòng cũng đang tan nát đang đứng đợi ngay sau cánh cửa, vừa nghe tiếng gọi đã ngay lập tức mở cửa kéo cô vào phòng, đóng cửa lại là ôm cô thật chặt, thật chặt, hôn tới tấp lên khuôn mặt đã đầm đìa nước mắt

" Ngoan, anh đây, anh không giận em đâu, vợ ngốc, đừng khóc..."

" Andy, đừng giận Ân, oaaa, Ân không ghen nữa đâu, oaaaa..." Nhạc Ân cũng vội vàng ôm lấy hông Diệp Hạo, càng khóc lớn hơn

" Ừ, anh không giận mà, anh thương em nhất, anh sẽ không giận, ngoan nào.." Diệp Hạo đưa tay lau nước mắt cho Nhạc Ân, liên tục dỗ dành để cô dịu bớt, anh nào dám giận cô, ai bảo cô không chịu nói chuyện với anh, lại còn nghe lời Tiểu Hoa quá đáng nữa chứ.

" Hức hức... Andy... hức hức... không ngủ chỗ khác... ngủ với Ân..."

" Ừ, anh ngủ với vợ anh thôi, không khóc nữa, sưng mắt giờ "

" Hức hức... sợ Andy giận lắm..."

" Không giận, không bao giờ giận em, Ân Ân ngoan, lần sau có gì phải hỏi anh, không được tự nhiên mà làm như vậy nữa, anh sẽ rất lo lắng " Diệp Hạo lặp lại lời năn nỉ hồi trước, lúc đó nói khản cổ cô cũng không nghe, giờ thì có giá trị ghê gớm.

" Hỏi, hỏi Andy trước mà... " Nhạc Ân vội vàng đáp ứng, giờ với cô, lấy lòng Diệp Hạo là quan trọng nhất

" Vợ anh giỏi nhất " Diệp Hạo hả hê, vô cùng hài lòng khi cuối cùng cũng kéo được vợ về phía mình, nhanh chóng ôm Nhạc Ân tới giường ngồi, bao bọc cô trong vòng tay, tiếp túc được nước lấn tới

" Đừng nghe lời Tiểu Hoa.. à không phải, phải là đừng việc gì cũng làm theo Tiểu Hoa " thấy Nhạc Ân ngước mắt nhìn mình, lại tiếp " Ân ÂN của anh thông minh lắm mà, em có thể tự làm theo ý mình, có gì không hiểu thì hỏi anh, đừng học theo Tiểu Hoa mãi như vậy, em giỏi hơn cô ấy cơ mà... " Tiểu Hoa, đến lúc Diệp Hạo tôi trả tất cả cho cô đây.

Giỏi hơn Tiểu Hoa?? Nhạc Ân đã ngừng khóc,hít hít mũi, suy nghĩ về câu nói của Diệp Hạo, đúng rồi,Nhạc Ân chơi game hơn cả Tiểu Hoa đấy, giỏi hơn Tiểu Hoa cơ mà, phải tự mình làm, không được học theo Tiểu Hoa nữa. Vậy là gật đầu đồng ý

" Ân tự làm a, không học theo Tiểu Hoa nữa đâu "

" Giỏi lắm " Diệp Hạo hôn mạnh một cái lên trán Nhạc Ân, lại tiếp tục nói " Vợ, nói anh nghe xem, Tiểu Hoa đã nói gì với em nào, anh sẽ giải thích cho em hiểu, lần sau khỏi nhầm lẫn..." thật ra là anh có mục đích khác

" Nói nhiều lắm a.. " Nhạc Ân chu môi, bắt đầu kể lể " Blah... blah... blah.... " giọng đều đều, theo thứ tự xuất hiện từng câu một lúc Tiểu Hoa nói, không sai sót một chữ, còn nhái mấy cái điệu nhấn nữa chứ...

Diệp Hạo khi thì cau mày, khi thì rũ mắt, khi thì gật đầu. Trong lòng chỉ có duy nhất một cảm nghĩ: ai mà lấy phải Tiểu Hoa chắc khổ cả đời.

" Thì ra, em đắp chăn kín mít như vậy là vì không muốn nói chuyện với anh sao??" Diệp Hạo cúi đầu, giọng buồn bã như bị đối xử rất tệ bạc

Nhạc Ân hối lỗi, mím mím môi, chỉ dám ngước mắt nhìn Diệp Hạo một cái, vội cúi đầu, hai bàn tay níu thật chặt áo Diệp Hạo

" Tại... tại.... Ân nghĩ Andy đi ngoại tình a..." lại nói nhanh " Nhưng mà Ân sai rồi, Ân không làm vậy nữa, không làm nữa..."

Không ghen nữa sao??? Diệp Hạo cười thầm, đời nào, phải để cô ghen càng nhiều càng tốt ấy chứ, nhưng đó là chuyện sau này. Bây giờ, không cần thiết phải xét đúng sai, mà cần thiết chính là nhân dịp này đả thông tư tưởng cho cô vợ nhỏ.

" Ân Ân, em nghe này,anh sẽ không bao giờ ngoại tình, anh sẽ không bao giờ yêu người khác ngoài em. Trước đây, anh chưa từng yêu ai, hiện tại, anh chỉ yêu em, sau này, anh cũng chỉ yêu em, cả cuộc đời, anh chỉ yêu mình em, em phải luôn tin tưởng anh, đừng suy nghĩ những chuyện đau đầu này, nghe rõ chưa?"

Nghe rõ, nhưng mà, không hiểu kịp a. Nhạc Ân liếc mắt nhìn Diệp Hạo, nghe giọng anh dường như không phải là giận cô, cảm thấy an tâm nên không cần hỏi lại, nhanh chóng gật đầu

" Rõ, rõ a "

" Ân Ân của anh ngoan nhất " Diệp Hạo hài lòng, tâm tình vui vẻ hướng môi Nhạc Ân mà hôn xuống, hôn mãi, hôn mãi, cho đến khi nghe tiếng rên hừ hừ mới thỏa mãn mà buông ra " Vợ, anh nói em nghe này, sau này, Tiểu Hoa có nói gì, cũng phải nói lại cho anh nghe, nếu không..." Diệp Hạo nhìn thẳng vào đôi mắt Nhạc Ân, nói từng chữ " nếu không, anh sẽ rất lo lắng cho em "

Nhạc Ân khó khăn lắm mới thoát khỏi nụ hôn, đang thở hổn hển, nghe vậy thì gật đầu, lại vòng tay ôm cổ Diệp Hạo cố gắng nói

" Ân nói... Ân nói với Andy... "

Tiểu Hoa ơi, Tiểu Hoa, tôi đã trả lại cho cô rồi đấy, nhưng mà, vẫn chưa hết đâu, tiếp theo đây, tôi mới chính thức trả thù. Diệp Hạo cười âm trầm trong bụng, ngoài mặt lại dịu dàng

" Ân Ân, em có thích đi chơi xa không, chúng ta sẽ đi máy bay "

Đi chơi xa, máy bay??? Nhạc Ân cau mày suy nghĩ vấn đề, hai mắt chợt sáng bừng, càng ôm chặt cổ Diệp Hạo hơn,, giọng háo hức

" Đi chơi, Ân thích đi chơi, đi đi Andy, đi máy bay đi " Nhạc Ân biết máy bay, Diệp Hạo đã từng chỉ trên tivi cho cô rồi, nó to hơn chiếc xe, chứa được rất nhiều người và bay trên trời như chim, ô, Nhạc Ân muốn đi máy bay.

" Ừ, mấy ngày nữa anh đưa em đi " Diệp Hạo tươi cười, lại đưa môi hôn nhẹ lên đôi môi đã sưng của Nhạc Ân, anh chính là muốn đưa cô đi gặp Mark.

" Đi luôn đi, Andy, mai đi a..." Nhạc Ân nũng nịu, hôn lại má Diệp Hạo nịnh nọt

" Cô ngốc, anh phải đi làm vài thứ cho em, em mới được đi máy bay, chờ thêm vài ngày nữa thôi "

" Ô, chờ sao... " Nhạc Ân chu môi, hơi thất vọng, dù vậy vẫn nhẹ gật đầu coi như đồng ý với Diệp Hạo, chỉ cần được đi chơi, cô sẽ cố đợi, mấy ngày thôi mà

" Ừ, ngoan lắm, Ân Ân này, chúng ta cho Tiểu Hoa một điều bất ngờ đi "

" Bất ngờ là sao??"

" Là thế này, em đừng nói với Tiểu Hoa là chúng ta sẽ đi chơi, đợi chúng ta đi rồi, lúc về sẽ mua cho cô ấy một món quà rồi mới nói, đảm bảo Tiểu Hoa sẽ rất vui mừng... và bất ngờ "

Bất ngờ là như vậy à?? Nhạc Ân chun môi suy nghĩ, cảm thấy việc làm Tiểu Hoa bất ngờ như vậy thật là thú vị, vậy là đưa mắt liếc Diệp Hạo, cười hắc hắc, nói khẽ

" Được a, vậy làm cho Tiểu Hoa bất ngờ đi Andy "

Diệp Hạo nhếch miệng cười gian manh, cũng nói khẽ theo

" Được, quyết định rồi đấy, em không được nói gì với Tiểu Hoa, cũng không được nói với bất cứ ai kẻo họ kể cho Tiểu Hoa nghe. Vợ à, anh chắc chắn Tiểu Hoa sẽ rất rất bất ngờ..."

Đương nhiên là bất ngờ rồi, ngày nào cũng qua nhà anh chơi, bất chợt một ngày qua mà không thấy ai, lại điện thoại cho vợ anh không được, mắt Diệp Hạo hiện lên tia hả hê, bỗng dưng anh muốn cười một giọng cười càng hắc ám càng tốt, vì anh đã tưởng tượng ra khuôn mặt nhăn nhó lồng lộn của Tiểu Hoa rồi đấy, ha ha..

..........

Vợ chồng Diêp Hạo một lần nữa lại nhanh chóng trở về bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đến nỗi, lúc hai vợ chồng tươi cười ôm nhau ra khỏi phòng, thím Trương vẫn đang thong dong thu dọn lần cuối để chuẩn bị ra về, với bà, chuyễn bất hòa của Diệp Hạo và Nhạc Ân cứ như là uống nước lã ấy, nhạt nhẽo vô cùng. Dù vậy, lúc thấy Diệp Hạo đưa mắt nhìn bà khẽ gật đầu cám ơn, bà vẫn thấy hài lòng, ai, nói gì thì nói, hôm nay bà là công thần nha.

.................

Thím Trương ra về, Diệp Hạo tiễn bà ra cổng xong thì khóa cổng, cũng khóa luôn cửa nhà, bây giờ, không gian chỉ có hai vợ chồng đã bắt đầu. Hôm nay anh mới khám phá được một điều thú vị, tối nay thử áp dụng xem sao, đúng như thiên hạ truyền tụng, trong họa có phúc a...

Trong phòng tắm

" Ân Ân, người anh mỏi lắm, chà lưng cho anh đi " Diệp Hạo ngồi trong bồn tắm, quay lưng về phía Nhạc Ân, giọng ủ rũ mệt mỏi

Nhạc Ân chớp chớp mắt kì lạ, mọi khi Diệp Hạo đều phục vụ cô toàn diện, sao hôm nay đổi khác rồi, vì vậy vỗ lưng Diệp Hạo thắc mắc

" Andy không tắm cho Ân sao??"

Diệp Hạo nhếch miệng, thở dài

" Cả ngày hôm nay lo lắng Ân Ân giận anh, anh không ngủ được, mệt thật..."

Ô, lúc đó ôm mình mà không có ngủ sao?? Nhạc Ân hơi nghi hoặc, nhưng nghe " lo lắng Ân Ân giận anh ", cô hoàn toàn đánh bay mọi nghi vấn, vội vàng học cách Diệp Hạo mọi khi vẫn chà lưng cho mình, nhanh chóng ra tay chuộc tội lỗi

" Để Ân chà lưng cho Andy nha, Andy đừng lo lắng nữa, sẽ mệt..."

Diệp Hạo lim dim mắt hưởng thụ, dù lực đạo của cô vợ nhỏ chỉ như gãi ngứa, nhưng cảm giác mịn màng chà nhẹ trên lưng thật tuyệt vời, khóe miệng cong lên muốn kéo dài tận mang tai, aiz, may mà anh quay lưng với Nhạc Ân, nếu không dù có đơn thuần đến mấy, Nhạc Ân vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt gian xảo của chồng mình.

Sự nghiệp tắm rửa vẫn do Diệp Hạo kết thúc, vì chỉ mới mấy phút mà Nhạc Ân đã nhõng nhẽo mỏi tay mỏi lưng. Diệp Hạo cũng khá là hài lòng rồi, như mọi khi tắm xong thì tự tay mặc áo quần cho cô, nhưng mà, đêm dài bất tận, anh vẫn muốn hưởng thêm chút đặc quyền

" Ân Ân, tay anh thật mỏi, là do lo lắng em lạnh mà ôm em suốt...."

" Ân Ân, chân anh cũng mỏi, là do ủ ấm cho chân em..."

" Ân Ân, có biết xoa đầu không, sao đầu anh cũng mỏi, aiz, chắc do lo lắng suy nghĩ quá đây mà..."

" Ân Ân, chúng ta bỏ con chó kia xuống giường đi, nó chiếm chỗ, anh nằm nghiêng, mỏi lắm..."

" Ô, nó lạnh, tội nó lắm..."

" Aiz, trong khi anh lo lắng cho em thì nó vẫn nằm im đấy..."

" Được mà, Ân bỏ xuống giường a.... tội nghiệp Gâu Gâu quá..."

......

" Andy...?" cô vợ nhỏ nào đó bị xoay vòng đến choáng váng

" Sao em??" người chồng nào đó đang vô cùng khỏe khoắn, tiếp tục đòi hỏi chuyện quan trọng nhất

" Cúc này không cởi được nè..."

" Để anh.." Diệp Hạo nhanh chóng cởi cái cúc áo thứ 3, rồi nhìn Nhạc Ân thúc giục " Cởi tiếp "

Nhạc Ân vô cùng nghe lời, tiếp tục cởi cúc áo cho ông chồng lo lắng đến mệt mỏi toàn thân, dù đã được tận tình xoa bóp, nhưng vẫn không khỏe lên, vừa nãy đòi làm chuyện vợ chồng, bắt cô phải cởi áo cho anh.

" Cởi xong rồi " Nhạc Ân ôm cái áo đã cởi ra của Diệp Hạo nhìn anh thắc mắc, phải làm gì tiếp đây

Diệp Hạo cau mày, ôm áo anh làm gì vậy.. Thế là lấy cái áo trong tay Nhạc Ân vứt qua một bên, vòng tay ôm cô vào lòng, kề bên tai cô nói thầm, nói thầm, nói xong còn hôn lên má hồng hồng một cái thật mạnh, rồi nhìn cô chờ đợi

" Nhưng mà... nhưng mà... ngày mai Andy hết mệt chưa??" Nhạc Ân nũng nịu, hôm nay cô mệt lắm rồi a, ngày mai mà Diệp Hạo vẫn " lo lắng đến mức mệt mỏi " như bây giờ, cô sẽ phải làm tiếp sao..

" Để xem đã..." Diệp Hạo lấp lửng, tròng mắt đảo đảo giả vờ suy tư, cuối cùng gian manh nói " Ân Ân làm tốt thì anh sẽ hết mệt mỏi mà "

" Thật không??" Nhạc Ân chu môi không tin

" Em phải tin anh chứ, ngoan nào, để anh lạnh thì sẽ mệt mỏi thêm đấy..." Kẻ nào đó quyết không mở miệng nói chữ " thật ", anh đâu có dại, anh đang mong mỏi ngày nào cũng như hôm nay đây.

" Được rồi, Ân làm đây... " Nhạc Ân nghe vậy vội vòng tay ôm cổ Diệp Hạo, làm theo lời anh đã nói, bắt đầu... hôn lên môi anh.

Diệp Hạo đã nói thế này " Mọi khi anh làm thế nào, em cứ làm lại như thế với anh...."

Mà, học theo, chính là sở trường của Nhạc Ân.

Một đêm triền miên bắt đầu....

Và, một Diệp Hạo hắc ám, đã ra đời...

--------------------------

Làm hộ chiếu cho Nhạc Ân thì không cần quá nhiều ngày, nhưng Diệp Hạo phải nói như vậy với cô vì hiện tại Mark không có ở bên Anh, ông đang ở Trung Đông đàm phán hợp đồng.

" Cháu đưa cháu dâu ta sang đây không được sao..." giọng Mark trong điện thoại buồn bã, còn có vẻ nài nỉ "... cũng như đi Anh mà "

" Không được, Qatar ngày thì quá nóng, đêm thì quá lạnh, không tốt cho cô ấy, làm sao mà giống ở Anh được..." Diệp Hạo đang ngồi trên giường thẳng thừng từ chối "... chú cứ làm việc của chú, cũng chỉ vài ngày nữa là xong đúng không, cô ấy cũng cần ít ngày để chuẩn bị tinh thần, cứ như cũ mà tiến hành đi "

" Cái thằng nhóc này, hừ...." Mark buồn bực, nhưng sau đó lại đổi giọng ".. cháu dâu ta đâu, cho ta nói chuyện, ta chưa từng được nói chuyện với nó "

Nói cái gì đây?? Diệp Hạo bật cười, Nhạc Ân đâu biết tiếng Anh, anh vốn có ý định dạy cho cô, nhưng là để sang Anh rồi dạy cũng chưa muộn, giờ vợ anh cả ngày chỉ ham chơi mà thôi. Như bây giờ, Diệp Hạo nhìn Nhạc Ân đang hăng say chơi game bên cạnh, thậm chí còn cau có bực mình khi bị thua nữa kìa.

" Cháu nghĩ là khi khác, cô ấy bận rồi " giọng Diệp Hạo tỉnh bơ

" Sao, nói chuyện có tí chút thì bận cái gì hả..?"

" Chú thật là, cô ấy đâu có biết tiếng Anh mà nói chuyện " Diệp Hạo lại cười

" Cái gì?? hừ hừ, cháu nói dối, dù sao cũng phải biết mấy từ cơ bản chứ, bây giờ mà còn có người không biết tí nào tiếng Anh nào sao...? " Mark không tin, ông nghĩ ít nhất Nhạc Ân cũng biết nói câu chào ông chứ, Mark đang nói thì ông nghe có tiếng con gái vang lên trong loa, hình như đang ở bên cạnh Diệp Hạo, ông chỉ hiểu mỗi từ Andy mà thôi

" Andy, cái này thua mãi nè, a, đáng ghét "

Mark vội nói tiếp

" Andy, ai mới gọi cháu đấy, giọng nữ, là cháu dâu sao?"

Diệp Hạo lúc này đang đưa mắt nhìn màn hình laptop, game chiến đấu, còn là game đối kháng, dạo này vợ anh toàn tìm mấy game thế này mà chơi, chơi game trí tuệ còn được, chứ mấy game này anh còn thua huống gì là cô. Diệp Hạo đưa tay véo má Nhạc Ân, yêu chiều

" Đổi game khác, anh chơi cũng thua thôi, mà khoan đã, nói với người này một câu đi " Diệp Hạo đưa điên thoại đến bên tai Nhạc Ân " Nói: Hi Mark "

Nhac Ân chớp chớp mắt, liếc cái điện thoại, cũng nghe lời

" Hi Mark " nói xong thì vểnh tai nghe, một chốc sau cô nhăn mặt đẩy điện thoại ra phũ phàng một câu " Andy, điện thoại không liên lạc được kìa " thì ra, Mark nói tiếng Anh Nhạc Ân không hiểu, mấy lần gọi điện thoại mà người khác tắt máy, cô đều nghe người ta nói cái giọng như thế, nên nghĩ là điện thoại bên kia tắt máy. Diệp Hạo nghe Nhạc Ân nói vậy thì cười phá lên, anh hiểu ý cô.

" Giọng cháu dâu ta dễ thương quá, không biết gặp mặt thế nào, mà sao cháu cười dữ vậy, Andy.. Andy "

" Cháu đây " Diệp Hạo cố gắng hít thở sâu điều hòa hơi thở rồi mới nói tiếp " Vợ cháu mà, không đáng yêu sao được, chú cứ an tâm mà làm việc, rồi cũng gặp được thôi..."

" Ồ Ồ " Mark chế giễu, ông không ngờ Diệp Hạo có thể nói ra được những lời như thế đấy, ông cũng không ngờ, Diệp Hạo có thể cười tươi như vậy, ông nhớ lại, lúc ở với ông, anh không phải hiếm khi cười, nhưng chưa một lần anh cười như thế này. Mark thở ra một hơi, cảm động nói " Tốt lắm con trai, con phải hạnh phúc như vậy "

Diệp Hạo chỉ mĩm cười, ngàn lời vạn lời không nói hết tâm trạng, một lúc sau anh mới nói

" Cảm ơn Mark "

Trong điện thoại chỉ vang lên tiếng cười ha hả của Mark thay câu trả lời

.............

Diệp Hạo đã nói với Trần thúc anh nghĩ một thời gian rồi, do vậy mấy hôm nay anh đều ở nhà với Nhạc Ân, thỉnh thoảng đưa cô đi ăn, trời lạnh, anh cũng không muốn đưa cô đi đâu cả. Diệp Hạo không đi làm, Từ Gia Huy muốn gặp anh bên ngoài càng khó, vậy là hẹn đến nhà anh uống rượu, chiều hôm nay Từ Gia Huy đến, thím Trương đang chuẩn bị thức ăn.

Lúc Diệp Hạo vẫn còn đang nghe điện thoại của Mark, anh đã nghe tiếng chuông cửa, mới 4 giờ, anh không nghĩ Từ Gia Huy đến sớm vậy, nhưng khi thím Trương vào báo thì không phải Từ Gia Huy

" Cậu Diệp Hạo, là cậu Diệp Bảo tới "

" Diệp Bảo!!! " Nhạc Ân bất ngờ, vội vàng đứng dậy muốn xuống giường, Diệp Hạo bên cạnh cau mày ôm mạnh cô lại, vỗ nhẹ đầu cho cô bình tĩnh rồi mởi thả cô từ từ xuống. Không phải anh có ý gì, anh chỉ sợ cô quýnh lên bay thẳng xuống giường thì xong.

Nhạc Ân nhanh chóng chạy ra phòng khách, ngay sau đó vang lên giọng nói mừng rỡ

" Diệp Bảo ~~~ đến chơi với Ân à "

" Ha ha, chị dâu, lại đây ôm cái nào "

" Ôm ôm ~ "

" Ồ, ôm ôm "

Lúc Diệp Hạo đã tắt máy đi ra, hai cái kẻ em chồng chị dâu kia vẫn còn đang luôn miệng " ôm ôm " như vậy, dường như Diệp Bảo rất thích trêu chọc bản tính con nít của vợ anh.

" Hôm nay sao lại đến đây??" Diệp Hạo nhíu mày nhìn vị khách không mời, cũng không đến kéo vợ ra, với một số người, anh đã bớt tính ích kỷ đi rất nhiều.

" Chị dâu, vào ghế ngồi " Diệp Bảo kéo Nhạc Ân ra, vừa dẫn tới ghế vừa trả lời lại Diệp Hạo " Đến ngủ "

Ngủ??? Diệp Hạo thở dài, vậy là đang có tâm trạng nữa rồi, mới đến tìm chỗ ngủ ở nhà anh chứ, khẳng định là có việc bí bách.

" Vậy vào giường mà ngủ "

Diệp Bảo để Nhạc Ân ngồi lên một chiếc ghế đơn, rồi thả người nằm xuống chiếc ghế dài, phải co chân lại cho vừa với người, cất giọng mỏi mệt

" Không, em muốn ngủ ở đây thôi..." nói xong thì nhắm mắt ngủ ngay.

" Ô??" Nhạc Ân khó hiểu hết nhìn Diệp Bảo lại nhìn Diệp Hạo, không phải là đến chơi với cô sao??

" Vào chơi game với anh, để Diệp Bảo ngủ một lúc " Diệp Hạo khẽ giọng giải thích cho Nhạc Ân, đi vào phòng anh lấy chăn đắp cho Diệp Bảo xong thì dắt Nhạc Ân đi chơi game tiếp. Em trai anh tính tình hơi kì cục, thích làm những chuyện kì lạ, anh quá hiểu rồi.

Trời càng về chiều càng lạnh, mà thời tiết mấy hôm nay cũng đã lạnh hơn mấy hôm trước nhiều, thậm chí, hai ngày Diệp Hạo mới tắm cho Nhạc Ân một lần, cũng chẳng tắm cầu kì như trước, tắm nhanh giờ là phương châm của anh. Giờ đã là 5 giờ rưỡi, Từ Gia Huy chắc sắp đến, Diệp Hạo tranh thủ tắm cho Nhạc Ân, tắm sớm đỡ lạnh hơn.

" Mặc áo trước " Diệp Hạo nhìn cô vợ nhỏ trong đống chăn, từ từ kéo một bên chăn, mặc xong một tay áo, lại kéo tiếp chăn bên kia, mặc tay còn lại, động tác cẩn thận vô cùng. Mặc bên trong một chiếc áo thun tay dài, lại nhanh chóng trùm cho cô một chiếc áo bông, cuối cùng còn mặc bên ngoài một cái áo len cho an toàn. Xong xuôi là mặc quần dài vào, bà Nhạc đã mua cho Nhạc Ân cả tá quần thế này, dày và ấm áp, còn đủ màu sắc nữa chứ.

" Andy, lấy tất khác đi, không mang hoa đâu " Nhạc Ân chu môi, rút chân lại khi Diệp Hạo đang muốn mang tất vào cho cô.

" Không mang hoa văn này sao, em thích tất gì??" Diệp Hạo nhanh chóng đi đổi, cầm một đống tất chân đủ loại đủ màu sắc, anh mù mờ, vớ đôi nào lấy đôi ấy chứ chọn lựa gì được nữa

" Con vịt a " Nhạc Ân nhìn đống tất, chẳng thèm đưa tay chỉ mà hếch miệng lên ra hiệu

" Rồi, rồi, con vịt cho em " Diệp Hạo đưa tay véo cái miệng đang chu ra kia, thấy cô bật cười vui vẻ, mới ngồi xuống, tiếp tục làm kiếp phu nô

" Andy, khi nào Gia Huy đến??" Nhạc Ân nhìn cánh cửa đang đóng mà mong ngóng

Diệp Hạo thông thái

" Nửa tiếng nữa "

" Ồ, vậy khi nào Diệp Bảo ngủ dậy? " ngủ dậy chơi với Nhạc Ân nữa chứ

" Có lẽ dậy ngoài rồi "

" Ồ " Nhạc Ân gật gù theo quán tính, chợt hiểu ra vấn đề, vội níu tay Diệp Hạo " Dậy rồi hả, vậy ra chơi, ra chơi.. " lại cuống cuồng muốn chạy đi

" Ngồi yên đó đã, anh thay áo quần rồi ra " Diệp Hạo lấy chăn bao người Nhạc Ân lại, đứng lên từ từ mặc quần áo vào rồi mới thong thả ôm Nhạc Ân ra ngoài.

Diệp Bảo đúng là đã ngủ dậy, nhưng vẫn nằm ì ra đó, đang lười biếng xem tivi. Nghe tiếng " cạch " thì biết hai vợ chồng Nhạc Ân đang ra.

" Diệp Bảo...?" Nhạc Ân ngồi trong lòng Diệp Hạo đưa mắt nhìn Diệp Bảo, thấy anh đưa mắt nhìn lại thì tươi cười " Dậy rồi, mau dậy nói chuyện với Ân "

" Chị dâu nhỏ " Diệp Bảo mĩm cười đáp lời, sau đó chẳng e ngại mà ngáp một cái, dường như chưa ngủ đủ.

" Dậy đi, chuẩn bị ăn cơm rồi " Diệp Hạo đưa tay tự rót một ly trà nóng, xong thì để vậy, tiếp tục ôm Nhạc Ân nói chuyện

" Anh, ấm thật, em chẳng muốn đi đâu cả "

Diệp Hạo đưa mắt nhìn Diệp Bảo, sao anh nghe giọng cứ như đang làm nũng thế nhỉ, anh biết Diệp Bảo đang có tâm trạng, nhưng kinh nghiệm xương máu đã có sẵn, anh không hỏi han.

" Vậy ăn cơm xong thì ở lại đây ngủ, khỏi phải đi đâu cho lạnh thêm "

Diệp Bảo trầm tư không nói gì. Nhạc Ân đợi mãi chẳng thấy Diệp Bảo nói chuyện, đang muốn lên tiếng lại thấy Diệp Hạo bóp tay mình

" Vào bếp nói chuyện với thím Trương đi, không thím Trương buồn, Diệp Bảo đang còn mệt, chút nữa ăn cơm rồi nói chuyện tiếp "

" Ô, vậy Ân vào bếp " Nhạc Ân gật đầu đồng ý, đúng là Diệp Bảo nhìn mệt mỏi thật

" Ngoan lắm, để anh mang dép cho em, đừng táy máy mà bẩn tay, nghe chưa???" Diệp Hạo ôm Nhạc Ân đến nơi để dép đi trong nhà, lấy đôi dép bông có hình con gấu mà cô thường đi mang vào, đợi cô đi vào bếp mới về lại chỗ ngồi

" Chuyện gì muốn nói với anh, chị dâu em đi rồi " Diệp Hạo cầm ly trà đã bớt nóng, đưa qua cho Diệp Bảo, chính mình thì rót ly khác để đấy

" Anh vẫn như vậy, am hiểu lòng người " Diệp Bảo thở dài, lúc này mới ngồi dậy, mặt mày tỉnh bơ chẳng còn bao nhiêu mỏi mệt, khác hẳn hồi nãy. Đưa tay cầm ly nước uống một hơi, Diệp Bảo lên tiếng

" Cũng chẳng có chuyện gì, nhưng mà.. là thế này, anh không thắc mắc tại sao em lại đính hôn với Chu Lệ Băng à??" Diệp Bảo nhìn Diệp Hạo dò xét

" Sao em lại thắc mắc, chẳng phải Chu gia cũng làm kinh doanh sao, môn đăng hộ đối thì kết hôn thôi mà " Diệp Hạo cũng chẳng lạ gì kết hôn thương mại

" Hừ, môn đăng hộ đối ư?? Cứ cho là vậy đi, lúc đó đi xem mắt, em đã đống ý ngay lập tức, cô ta không kể với anh ư, anh không thấy lạ sao??" Diệp Bảo dựa người vào ghế, mắt nhìn tivi, miệng thì nói

" Em bảo kể là kể những gì??" Diệp Hạo buồn cười nhìn cậu em vô lí, làm sao Chu Lệ Băng có thể kể mấy chuyện đó với anh kia chứ, nhưng anh rõ ý của Diệp Bảo, Diệp Bảo vòng vo như vậy, cũng chỉ là để có đường nói ra chuyện trong lòng đang vướng mắc, vậy là liên quan đến Chu Lệ Băng sao. Diệp Hạo cau mày, nghiêm giọng " Đừng nói với anh, em chỉ là đùa giỡn với Chu Lệ Băng "

Chỉ là cái gì nữa?? Anh đúng là đùa giỡn với cô ta, lúc hai mẹ con Chu Lệ Băng lén trao đổi với nhau trong góc kín, không nhận ra anh vốn đã đứng sẵn ở đó nhưng bị cây cột lớn che khuất, nghe cái tên " Diệp Hạo" từ miệng bà Chu, Diệp Bảo đã rất bất ngờ, anh không biết đó là Diệp Hạo nào,có phải anh trai của anh không?, nhưng trong đầu bổng tăng thêm hào hứng đùa giỡn. Trước đó, anh nghe lời mẹ đi xem mắt, vốn cũng đã có ý định riêng, nào ngờ, gặp được một người phù hợp như Chu Lệ Băng thế này, đúng là rất thú vị. Cô gái nào nhắm tới anh cũng đa phần vì tài sản, nhưng để anh bắt gặp lộ liễu thế này, anh muốn cô ta hối hận.

" Lúc đó chính là như vậy a " Diệp Bảo kể cho Diệp Hạo nghe chuyện ngày đó xong, miệng nhếch lên thể hiện sự khinh bỉ rõ rệt, Chu Lệ Băng à, cô nào ngờ được anh tôi lại là người thừa kế duy nhất của Mark, đại gia dầu lửa chứ, nhưng mà có biết, chưa chắc anh tôi đã cưới cô.

" Em... " Diệp Hạo thở dài một hơi cảm thán, anh đúng là lường trước điều này, lúc điện thoại cho Chu Lệ Băng ngày đó, anh hỏi cô ấy có thật sự thích Diệp Bảo không, anh quá hiểu rõ Diệp Bảo, anh không muốn Chu Lệ Băng đi vào con đường cưới không có tình yêu của giới nhà giàu, nhưng ngày đó cô chỉ nói là nghe theo lời cha mẹ, anh cũng không can thiệp nữa. Anh vẫn biết Diệp Bảo là người không dễ dàng nghe theo lời cha mẹ, cũng không tự tiện mà kết hôn, chỉ không ngờ, đứa em của anh lại đùa giỡn người ta quá đáng như vậy.

" Cô ấy không có phản bội anh, vì hai người bọn anh chỉ là bạn " Diệp Hạo nhìn Diệp Bảo, nghiêm túc nói " Hiện tại Chu Lệ Băng có liên quan đến chuyện kinh doanh của em thì không sao, nhưng nếu tha được, thì buông tha cho cô ấy đi, đừng làm cô ấy mất cả cuộc đời " anh không có tình cảm với Chu Lệ Băng, một chút tình bạn ngày xưa cũng tan theo gió khi cô hại Nhạc Ân, nhưng đây là lần cuối anh nói giùm cô, anh cũng không phải là người thừa lòng hảo tâm giúp đỡ người khác những chuyện thế này.

" Lúc đó em chỉ muốn cho cô ta một bài học, nào ngờ... " Diệp Bảo cười âm trầm, nào ngờ lộ diện kẻ thủ của anh, anh đi tìm kiếm xa xôi, bọn họ lại dâng người đến tận cửa như thế. Diệp Bảo bổng không nói tiếp nữa, chỉ trầm ngâm, một lúc sau mới mĩm cười một mình, rồi nói " Cũng là để dạy dỗ một cô bé kiêu ngạo "

" Dạy dỗ??" Diệp Hạo khó hiểu hỏi lại, dạy dỗ một người thì liên quan gì đến cưới Chu Lệ Băng, nhưng ngay lập tức anh hiểu ra mọi chuyện

" Em cũng thật tinh quái "

" Ha ha, ai bảo dám kiêu ngạo với em như vậy chứ " Diệp Bảo vẫn cúi đầu, trả lời mà cứ như đang nói chuyện một mình, khóe miệng vẫn cong cong, có lẽ anh đang suy nghĩ đến cô gái đó

" Vậy hôm nay đến đây vẫn là tiếp tục dạy dỗ sao? " Diệp Hạo ẩn ý hỏi, anh thấy thím Trương đang đi mở cổng, Nhạc Ân cũng chạy ra cửa đứng nhìn,vậy là Từ Gia Huy đã đến

Diệp Bảo vẫn cứ trầm ngâm suy nghĩ, không để ý đến xung quanh, một lúc sau đột nhiên nằm xuống, giọng nói hả hê

" Cô nhóc ấy chắc tìm em đến phờ người ra rồi, ha ha, em đến đây chỉ vì đang trốn cô ấy thôi, để khi nào cô ấy khóc lóc em mới ra mặt, anh, em chưa từng thấy cô ấy khóc, mà cô ấy chắc cũng chưa bao giờ khóc đấy... ha ha.... " Diệp Bảo cứ thế mà cười, không để ý không khí trong nhà đang chìm xuống.

Diệp Hạo quay đầu ra cửa nhìn chằm chằm, Nhạc Ân và thím Trương đang đứng ôm tay nhau cũng nhìn chằm chằm, Từ Gia Huy thì hơn thế nữa, đứng sau lưng hai thím cháu nuốt nước miệng cầu nguyện cho Diệp Bảo, bởi vì, có một cô gái đang nghiến răng nghiến lợi tức giận tột độ đang tháo giày ra, cô gái đó chính là Elly, kẻ vì đi tìm Diệp Bảo không ra mà tới bám lấy anh cả ngày hôm nay.

" Diệp Bảo!!!!!!!!! Tôi phải giết anh " Elly hét lên, vứt một chiếc sang bên cạnh, chỉ cầm một chiếc giấy cao gót hướng Diệp Bảo đang nằm ở ghế mà đánh tới, giờ cô không quan tâm Diệp Bảo có ra sao không nữa, dù sao, cô là đang quay đế giày lại mà đánh anh, rất rộng lượng không dùng cái gót nhọn hoắc kia..

Cái gì?? Diệp Bảo cũng tái mặt, thấy nguy hiểm gần kề thì nhanh chóng cứu cái mạng của mình, mọi chuyện phải còn sống mới tính tiếp được, nhanh chóng lăn người xuống ghế tránh chiếc giày vừa đập xuống trong tíc tắc, Diệp Bảo nhanh nhẹn đứng dậy vòng ra sau ghế Diệp Hạo trốn tránh, miệng cũng la lớn

" Bảo bổi, bình tĩnh, nghe anh giải thích đã... bảo bối, đừng tức giận "

Khuôn mặt Elly đỏ bừng, chỉ chiếc giày vào mặt Diệp Hạo, không khách khi mà hét lên

" Anh tránh ra, tôi mà đánh là không khoan nhượng người xung quanh đâu đấy, hừ.." lại nhìn Diệp Bảo cười phá lên ghê rợn " Ai là bảo bối của anh, đồ khốn, hôm nay tôi không giết anh, tôi không làm người, dám đùa bỡn tôi như thế.... " câu cuối là Elly hét lên

Diệp Hạo nhìn tình hình, rất nghe lời theo mà đứng dậy đi đến nhập hội xem kịch bên kia, nhìn Elly đuổi theo Diệp Bảo la hét om nhà, tự dưng có lòng mà hỏi han Từ Gia Huy

" Ai đấy??"

Từ Gia Huy đang thương tiếc cho Diệp Bảo, nhưng vẫn nghiêng đầu qua tám chuyện

" Cô ta có gặp cậu một lần, không nhớ sao??"

" Đương nhiên tôi không nhớ "

" Hừ, cậu thì nhớ ai, tôi đúng là rảnh hơi, thế này, cô ta là con gái của Charles Thiên Từ, lần đó ông ấy nhờ cậu thiết kế tòa lâu đài, cũng có cô ta, ở bên Mỹ ấy, cậu đã nhớ chưa,??"

Con gái Charles đây ư, anh biết Charles, nhưng không hề nhớ cô con gái dữ dằn này, nhìn tình hình dường như đây chính là bạn gái của Diệp Bảo. Nhìn Diệp Bảo giờ đã bắt được tay của Elly, đang ôm chặt mà năn nỉ, Diệp Hạo chợt mĩm cười

" Sao cô ấy đi cùng cậu vậy??" Đây mới là điều anh thắc mắc

" Cô ta ở với tôi cả ngày hôm nay mà, nghe tôi đến nhà cậu cũng đòi đi theo, aiz, Diệp Bảo sao lại ở đây vậy. " Ngừng một chút lại nói " Charles và cha tôi là bạn thân, lúc tôi sang Mỹ làm việc, có hay đến nhà chú ấy chơi, quen cô ta, cũng như em gái thôi, chỉ có điều... " Từ Gia Huy chậc chậc mấy cái rồi mới nói tiếp " Cô ta từ nhỏ nổi tiếng kiêu ngạo, thông minh nhưng rất ngang bướng, tôi mấy lần bị cô ta làm cho thống khổ đấy, nào ngờ, Diệp Bảo lại thích tích cách đó của cô ta. aiz "

Em trai anh là người kì cục mà, Diệp Hạo nhìn khuôn mặt ngàn vạn tiếc thương cho Diệp Bảo của bạn mình, bật cười, đến bên Nhạc Ân lúc nãy đang ngớ người nhìn cảnh tượng trước mắt, lên tiếng

" Mau đi gọi Diệp Bảo ăn cơm đi, nếu không, cô gái ấy lại nổi giận đấy " lại quay qua thím Trương " Thím dọn cơm lên cho cháu, thêm chén cho cô gái ấy "

Thím Trương còn luyến tiếc nhìn cặp đôi kẻ to tiếng người dịu dàng bên kia, nhưng vẫn đi vài dọn cơm. Còn Nhạc Ân thì hơi sợ sệt, níu tay Diệp Hạo không muốn lại gần, cô gái ấy rất dữ nha, Nhạc Ân nãy giờ sợ lắm nên không dám nói chuyện nữa kìa.

" Đi đi, không sao đâu, em là chủ nhà, phải đi mời khách chứ " Diệp Hạo vỗ đầu vợ khích lệ, anh nhìn là biết Elly kia đã hết nóng, chỉ là đang còn tức giận Diệp Bảo, anh cũng chỉ muốn kết thúc mọi chuyện nhanh chóng thôi, hai người kia cứ to nhỏ với nhau mãi thì bao giờ mới ăn cơm được.

" Ô, mời khách " Nhạc Ân được khích lệ đã bớt lo lắng, thấy Diệp Bảo đang ôm chặt cô gái kia, chắc cũng không nguy hiểm, từ từ nhích từng bước đến gần, khẽ khàng lên tiếng

" Diệp Bảo ơi, đi ăn cơm thôi "

"...."

Hai người đang nói chuyện đồng thời im lặng, Diệp Bảo nhìn qua trước, anh mĩm cười với Nhạc Ân gật đầu, lại vỗ về Elly lúc này đang nhìn chằm chằm Nhạc Ân

" Bảo bối, vào ăn cơm thôi, hôm nay anh trai và chị dâu anh mời khách, em ở lại ăn nhé, ăn nhé, bảo bổi "

Elly không trả lời Diệp Bảo, chỉ nheo mắt nhìn khuôn mặt ngây thơ mới gọi mình, cô nghe giọng nói cũng thấy nét ngây thơ trong đó, cô gái này....... đáng yêu quá. Elly đẩy khuôn mặt Diệp Bảo đang kề sát mình qua một bên, biểu tình thay đổi 360 độ, hướng Nhạc Ân tươi cười

" Chà, cô gái nhỏ, thật đáng yêu a "

"...."

Cả căn nhà một lần nữa chìm trong tĩnh lặng, Diệp Hạo dở khóc dỡ cười, anh chỉ là thấy tình hình êm dịu mới bảo Nhạc Ân đi gọi người, nào ngờ lực sát thương của vợ anh cao siêu đến thế, ngay đến cô gái dữ dằn kia cũng không đỡ nổi. Diệp Bảo thì lanh lợi nhất, biết mọi chuyện đã có thể ngã ngủ, vội buông Elly ra, đưa tay hướng Nhạc Ân giới thiệu

" Bảo bối, đây là chị dâu của anh, còn đây... chị dâu nhỏ, cô ấy là bạn gái của em, tên là Elly " nói xong thì nhìn hai người phụ nữ đang đọ mắt chờ đợi

Nhạc Ân dời mắt qua Diệp Bảo một cái, lại quay về nhìn Elly, miệng mĩm cười đáng yêu, cất giọng

" Chào Elly nha "

Ôiiiii, một Loly, một búp bê sống, đôi mắt Elly sáng lên, nhìn Nhạc Ân thèm thuồng, thân thiết nắm lấy hai bàn tay nhỏ xinh xắn, thân thiết chào lại

" Chị dâu, em là Elly, chúng ta làm quen nhé "

Chị dâu Moị người ngã ngữa, chưa gì mà đã thế rồi, ai cũng bật cười bó tay với cô gái Elly này.

Diệp Bảo thở phào, tai qua nạn khỏi rồi, anh đúng là nên cám ơn chị dâu nhỏ của anh đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui