Vợ Ngốc

Biển cả cuối cùng cũng nổi sóng.

Ngày đó, Diệp Hạo vừa mới nhận điện thoại của Mark báo đã về Anh, thì sau đó cũng nhận được điện thoại của Diệp Bảo, trong điện thoại, giọng Diệp Bảo run run, chỉ nói ngắn gọn

" Cha bị tai nạn, anh đến bệnh viện Trung ương đi "

...................

Khoa cấp cứu của bệnh viện

Diệp Hạo để Nhạc Ân ở nhà với thím Trương, lúc anh đến nơi thì cả nhà họ Diệp đều có mặt đầy đủ ngoài phòng, khuôn mặt ai cũng hiện lên vẻ lo lắng. Diệp Thiên Minh vẫn còn đang cấp cứu

Diệp lão ngồi thẳng người, hai bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, bà Diệp ngồi bên cạnh thì đang tựa vào Diệp Bảo, cả người vô lực, có lẽ bà đã khóc rất nhiều, Chu Lệ Băng ngồi bên này của Diệp Bảo thì cúi đầu, không rõ thần sắc, chỉ có Diệp Tề là đứng một mình nhìn ra cửa sổ, không một ai nhận ra Diệp Hạo tới. Diệp Hạo nhìn cửa phòng cấp cứu, đi đến bên cạnh Diệp Tề, vỗ vai anh. Diệp Tề ngay lập tức quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Hạo cũng chỉ trầm mặc không nói, anh cũng chẳng có gì để mà nói, vì anh đang chờ đợi. Diệp Hạo thở dài một hơi, dựa vào tường cùng chờ đợi. Trong lòng anh giờ đây, đang ngổn ngang rất nhiều cảm xúc. Nhưng cảm xúc rõ rệt nhất chính là: anh rất muốn cha mình bình an.

Thời gian trôi qua thật lâu,thật lâu, không một ai thay đổi tư thế, chỉ là khuôn mặt càng lo lắng hơn. Cho đến khi, cửa phòng cấp cứu mở ra, Diệp lão là người đầu tiên đứng dậy, nắm lấy cánh tay vị bác sĩ đi ra đầu tiên, ông hỏi gấp

" Thiên Minh nó sao rồi, bác sĩ Thích??"

Người được gọi là bác sĩ Thích chỉnh là phó viện trưởng, cũng là bác sĩ riêng của Diệp gia. Nhanh chóng tháo khẩu trang, bác sĩ Thích không làm mọi người đợi lâu hơn nữa

" Chú Diệp, phẫu thuật thành công, nhưng mà phải theo dõi thêm, phải tỉnh lại mới có thể chắc chắn được là đã qua cơn nguy hiểm "

Tỉ lệ 50 - 50, chỉ có thể chờ đợi thôi sao, Diệp lão thở dài nhìn vào phòng, sau lưng ông là mấy khuôn mặt cũng đang thất thần theo, một lát sau, Diệp Tề mới lên tiếng

" Bác sĩ, vậy chúng cháu có thể thăm cha được chưa??"

Bác sĩ Thích nhanh chóng gật đầu

" Mọi người chờ chúng tôi đưa ông ấy vào phòng theo dõi rồi thăm, dù ông ấy hiện tai đang bất tỉnh, nhưng mọi người thường xuyên ở bên ông ấy thì bệnh tình sẽ chuyển biến nhanh hơn "

Cả nhà Diệp gia lật đật cám ơn bác sĩ, đứng ngoài cửa nhìn xe đẩy Diệp Thiên Minh đang từ từ đi ra.

----------------------------

" Là hắn sao?" người hỏi là Diệp Hạo, hiện tại anh và Diêp Tề đang ở căn tin của bênh viện, hai anh em ở trong phòng theo dõi 15 phút thì Diệp Tề vỗ vai Diệp Hạo xuống đây.

" Hắn cuối cùng đã lộ diện, chỉ có điều, tôi thật sự không ngờ tới hắn dám làm hại cha ngang nhiên như thế " Diệp Tề nhếch miệng nói, bàn tay để trên bàn nắm chặt lại tức giận, anh đã kể lại sự tình cho Diệp Hạo nghe rồi.

Diệp Thiên Minh đang trên đường đến công ty thì bị một chiếc xe chạy sau đâm vào đuôi xe, xe ông đâm vào hàng rào chắn bên đường, ông bị thương ở đầu. Người của Diệp gia đi đâu cũng có vệ sỹ theo cùng, nhưng chiếc xe kia rất hung hãn và chắc chắn đã dự liệu trước mọi chuyện rồi, nghe mấy vệ sĩ kể lại, chúng có đồng bọn kìm hãm bọn họ, tạo sơ hở cho chiếc xe khác đâm xe Diệp Thiên Minh. Vả lại, sự việc xảy ra quá bất ngờ, bọn chúng lại xem thường an toàn những người vô tội đi xung quanh, chỉ có thể nói, Diệp Thiên Minh qua khỏi là may mắn lắm rồi, nếu bọn chúng làm tới hơn thì....

Diệp Tề ngồi im lặng tự trách bản thân mình, anh thật sự đã có đề phòng rất kĩ lưỡng, nhưng vẫn để cha anh gặp nguy hiểm.

Diệp Hạo bên này cũng trầm tư, sự việc dường như không đơn giản như anh đã biết trước đây, ngày đó hai anh em gặp nhau ở nhà hàng Thịnh Thế, Diệp Tề có cho anh biết Diệp Thiên Minh đang gặp nguy hiểm, nhưng thật sự anh không lường được, nguy hiểm lại lớn như vậy. Môt lúc sau, Diệp Hạo nhìn mặt Diệp Tề, khó khăn nói một câu thật lòng

“ Cha sẽ không sao đâu, vài ngày nữa ông ấy sẽ tỉnh thôi “

Cha?? Diệp Tề mở lớn mắt nhìn Diệp Hạo vừa quay mặt sang chỗ khác, chưa bao giờ Diệp Hạo gọi Diệp Thiên Minh là cha cả. Diệp Tề mĩm cười, nụ cười hiếm hoi, tinh thần cũng phấn chấn hơn, không thắc mắc cách gọi của Diệp Hạo, chỉ nói tiếp chuyện chính

“ Diệp Hạo, tôi cần cậu ở lại đây chăm sóc cho cha, cậu làm được không??”

Sao?? Bây giờ đến phiên Diệp Hạo bất ngờ, anh ở lại đây chăm sóc ông ấy ư? Diệp Hạo hơi sững sờ, Diệp Tề lại tiếp lời

“ Bọn chúng thật sự ra tay rồi, trước lúc cha bị tai nạn, tôi có nhận được tin công ty bên Pháp xảy ra chuyện nghiêm trọng, tôi vốn đã sang đó lúc ấy, nào ngờ … “ Diệp Tề lắc đầu thở dài, nào ngờ cha anh bị tai nạn, anh nói tiếp “ Diệp Bảo phải lo chuyện ở đây, không thể để ông nội và mẹ chăm sóc cha cả ngày được, cậu hiểu chứ?”

Thật ra không cần Diệp Tề hỏi ‘ hiểu chứ ‘, Diệp Hạo vốn hiểu từ trước khi anh nói rồi, giờ xung quanh Diệp gia toàn là kẻ thù, không thể tin bất cứ một ai khác, chỉ có thể tin người trong nhà, anh chỉ là hơi sững sờ trước đề nghị của Diệp Tề vậy thôi, chứ chăm sóc cha anh, đó là nghĩa vụ của anh kia mà. Diệp Hạo gật đầu

“ Anh an tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cha, nhưng mọi người phải cẩn thận hơn nữa “

“ Cậu cũng an tâm đi, chúng tôi chỉ sơ suất một lần là đủ lắm rồi, giờ tôi phải sang Pháp, nhớ thường xuyên giữ liên lạc với tôi” Nói xong, Diệp tề đứng dậy vỗ vai Diệp Hạo rồi đi ngược lên phòng bệnh của cha anh, trước khi đi, anh muốn nhìn ông lần nữa mới an tâm.

Diệp Hạo ngồi một lúc, lấy điện thoại ra bấm gọi cho Nhạc Ân nói chuyện, bảo anh tối mới có thể về rồi mới đứng lên bước theo hướng Diệp Tề đi hồi nãy.

................................

Lên tới nơi thì chỉ thấy Diệp Bảo đang đứng ngoài, Diệp Bảo cũng đang nhìn xuống cầu thang, có lẽ đang đợi anh lên. Quả đúng vậy, Diệp Bảo chưa đợi Diệp Hạo bước hết cầu thang đã lên tiếng

“ Anh “, giọng nói mang đậm mệt mỏi

Diệp Hạo nhìn cửa phòng bệnh đóng kín, gật đầu với Diệp Bảo

“ Nên làm gì thì làm đi, anh ở lại với cha”

Lúc nãy Diệp Bảo đã được Diệp Tề nói biết chuyện, chỉ là không nói Diệp Hạo gọi Diệp Thiên Minh là cha, nay nghe một tiếng cha này, Diệp Bảo cũng giống Diệp Tề, trong lòng bỗng chốc thấy thoải mái hơn, anh mím môi cười nhẹ rồi nói

“ Mẹ em đang ở trong phòng với ông nội, anh …” Diệp Bảo ấp úng

“ Anh ngồi ngoài này, có chuyện gì anh sẽ lo liệu, em đừng lo” Diệp Hạo hiểu, bà Diệp luôn khắc anh, dù là trong tình hình thế này, ít đụng chạm với bà vẫn tốt hơn.

“ Anh, cám ơn anh” Diệp Bảo nói, bỗng thần sắc lo lắng liếc Diệp Hạo, anh là muốn cám ơn Diệp Hạo đã ở lại chăm sóc cha, nhưng mà, lời cám ơn này, nói ra có đúng không đây … nhưng Diệp Hạo vẫn bình thường, chỉ hơi cười nhạo lại Diệp Bảo lo lắng thừa mà thôi.

“ Đi đi, nhớ cẩn thận” Diệp Hạo vỗ vai Diệp Bảo rối bước tới ghế ngồi xuống. Diệp Bảo đứng một lúc, cuối cùng im lặng rời đi.

Đến lúc, Diệp gia cần phải sát cánh bên nhau rồi.

Chu Lệ Băng đứng ở bãi đậu xe đã được một lúc, hồi nãy Diệp Tề lên kéo Diệp Bảo ra khỏi phòng nói gì đó, chỉ thấy sau đó Diệp Bảo nói cô xuống bãi đậu xe đợi anh. Lúc đó, giọng Diệp Bảo rất lạnh lùng. Cô thấy hơi sợ trong lòng. Chuyện sáng nay với Diệp Thiên Minh, cô cũng rất bất ngờ, sau bất ngờ chính là nghi ngờ, lẽ nào, là cha cô làm, cũng có thể mà cũng không thể, cô không đoán ra được. Cô cũng không dám gọi cho cha cô bây giờ, vì quá lộ liễu. Lại nghĩ đến Diệp Bảo, cô đã biết được cô gái tình nhân hôm đó là ở với anh, nhưng hôm sau lại đi Mỹ rồi, cũng kể từ đó, cô cũng không thấy anh về nhà, sáng nay, vì tai nạn cô đến bệnh viện mới thấy anh. Cô vốn muốn hỏi anh mọi chuyện.

“ Lên xe đi” Giọng Diệp Bảo bất ngờ vang lên, Chu Lệ Băng chưa kịp quay người nhìn sau lưng đã thấy Diệp Bảo đi lên trước, về phía chiếc xe của anh, cô hơi sững một chút cũng vội đi theo.

Chiếc xe ra khỏi bệnh viện, đang đi trên đường.

“ Sao anh không để em ở lại bệnh viện chăm sóc cho cha, em cũng muốn chăm sóc ông ấy” Chu Lệ Băng không chịu được im lặng mà lên tiếng, trong cô trăm mối ngổn ngang nhưng nhìn sắc mặt Diệp Bảo, cô chỉ có thể mở miệng như vậy.

Diệp Bảo chưa trả lời ngay, chỉ trầm ngâm mà lái xe, dường như anh đang suy nghĩ chuyện gì đó, một lúc sau anh mới nhàn nhạt trả lời

“ Có mẹ và anh Hạo ở đó là đủ rồi, Diệp gia cần người trông coi mà ông nội lâu nay không quản việc này “ Diệp Bảo nói lấp lửng, nhưng Chu Lệ Băng hiểu được.

Ý anh là cô chính là người trông coi, cũng có nghĩa anh khẳng định địa vị của cô trong nhà họ Diệp. Chu Lệ Băng vô cùng kinh ngạc, trái tim đập bình bịch, điều này cũng có nghĩa là, anh coi cô là vợ rồi đúng không?? Chu Lệ Băng không dám hỏi lại, chỉ im lặng cũng coi như là thừa nhận và chờ Diệp Bảo nói gì đó. Cô không chờ lâu, Diệp Bảo lại tiếp

“ Diệp gia bây giờ hơi loạn, từ nay anh cũng rất bận rộn cho nên em cứ ở nhà trông coi, không có việc gì không cần đến bệnh viện “

Anh đã nói rõ ra rồi, Chu Lệ Băng gật đầu, dịu dàng đáp một tiếng

“ Vâng “ nhưng cũng đủ thấy niềm vui to lớn trong giọng nói của cô. Diệp Hạo và Diệp Bảo lừa cô thì đã sao chứ, những gia tộc lớn như Diệp gia vẫn coi trọng nền tảng gia đình, họ cần một nữ chủ nhân đủ sức đảm đương gia đình lúc khó khăn, cô biết mà, Diệp Bảo có thể không yêu cô, có thể có người tình, nhưng đó cũng là đương nhiên, cha cô chẳng vậy sao, Diệp Thiên Minh chẳng vậy sao, nhưng cuối cùng họ vẫn chọn ở bên người vợ của họ đấy thôi, cô tin chắc Diệp Bảo cũng như vậy. Thế là cô không cần hỏi chuyện cô tình nhân của anh nữa, đáp án anh đã cho cô rồi, cô tạm thời hài lòng, chỉ cần cô làm Thiếu phu nhân của anh, cô sẽ từ từ nắm giữ anh cũng không muộn mà.

Chu Lệ Băng từ từ thả lỏng, không hề biết ánh mắt Diệp Bảo bên cạnh đang hiện lên tia ngoan ác dữ dội ….

…………………………………………………………………………………………………

Vậy mà đã 5 ngày trôi qua kể từ khi Diệp Thiên Minh bị tai nạn. Mỗi ngày, buổi sáng 7 giờ Diệp Hạo đến, buổi trưa về nhà với Nhạc Ân, ăn cơm trưa lại đi đến tối về, ăn cơm tối lại tiếp tục đi đến 4 giờ sáng ngày hôm sau … anh về nhà chỉ để Nhạc Ân an tâm mà ăn cơm thôi. Diệp Hạo đã nói chuyện Diệp Thiên Minh cho Nhạc Ân biết,nhưng anh chỉ nói Diệp Thiên Minh bị ốm, cần anh chăm sóc ít ngày, để cô khỏi lo sợ. Chuyện đi chơi qua Mark cũng hoãn, anh đã điện thoại nói cho ông biết mọi chuyện, Mark hỏi thăm tình hình của Diệp Thiên Minh, chỉ nói Diệp Hạo cứ lo chuyện Diệp gia đi đã, qua ông thì sau này tính.

Diệp Bảo thì bận liên miên, chỉ có thể ghé qua một vài phút lại đi, nhưng ngày nào cũng ghé mấy lần. Diệp lão thì ở lại cả ngày, đêm bị Diệp Hạo bắt về nhà ngủ. Còn bà Diệp, bà thậm chí còn chưa một lần về lại nhà, áo quần đều được người làm đưa đến, bà luôn ngồi bên giường Diệp Thiên Minh, không ai nói được bà đi nghĩ, Diệp Hạo canh chừng cùng bà càng không thể nói.

Bà Diệp vẫn không nói chuyện với Diệp Hạo, từ trước đến nay đều vậy, nhưng vẫn có điều khác lạ, bà không gay gắt với Diệp Hạo nữa, không hiểu là vì đang lo lắng cho Diệp Thiên Minh nên không để ý, hay là có điều gì khác.

……………………………………..

Giờ đã là 6 giờ 30 tối tối, Diệp Hạo nhìn đồng hồ, nữa tiếng nữa là ở nhà ăn cơm, nhưng anh vẫn cố nấn ná ngồi thêm một lúc, về trễ một chút không sao đâu. Diệp Hạo ngồi ở ngoài hành lang, đây là khu Vip,cả dãy phòng bệnh chỉ có phòng cha anh có người, cũng có giường cho người thăm, nhưng Diệp Hạo chỉ muốn ngồi. Trong phòng bệnh chỉ có bà Diệp, tài xế lúc đón Diệp lão hồi nãy cũng mang cơm lên cho bà rồi.

Nhìn hành lang trống rỗng, lòng Diệp Hạo cũng lạnh lẽo. Đêm nay nữa là 6 đêm rồi, cha anh vẫn chưa có dấu hiệu gì, anh nghe bác sĩ nói nhiều trường hợp phải cả tuần, đôi khi cả tháng mới tỉnh, nhưng với anh, mới có 6 ngày 6 đêm, mà anh đã thấy rất lo lắng. Tai nạn xe hơi, nó làm anh nhớ lại quá khứ, cũng từng có một tai nạn xe như vậy, chính là mẹ anh. Đây chính là kí ức đáng sợ nhất mà Diệp Hạo không thể nào quên được. Ngày đó anh đi tìm Diệp Thiên Minh, mẹ anh chạy theo thì bị xe đâm … mẹ anh mất. Kể từ ngày đó, anh luôn hận bản thận mình, cũng hận Diệp Thiên Minh. Nỗi hận anh, chưa lúc nào phai nhạt, nối hận cha anh, anh cũng nghĩ giống như vậy. Nhưng giờ đây, ông nằm đó, không biết ngày nào mới tỉnh lại, cũng không biết ông có nguy hiểm nữa hay không, anh mới nhận ra, anh không còn hận ông nữa. Mà thật ra ngày đó ở Thịnh Thế, nghe tin cha anh có thể gặp nguy hiểm, dù biết Diệp tề đã an bài an toàn cho ông, anh biết mình có lo lắng, cho đến khi nhận được điện thoại của Diệp Bảo, anh biết mình từ lâu đã tha thứ cho ông rồi, chỉ là trong lòng anh vẫn cố chấp không chịu thừa nhận mà thôi. Anh bây giờ, rất lo lắng cho ông, rất mong ông khỏe lại, vẫn có thể anh sẽ không gọi một tiếng cha với ông, nhưng ít nhất để anh không ận hận vì hận ông lâu đến thế.

Diệp Hạo mãi suy nghĩ đến khi nhìn lại thì đồng hồ đã chỉ 7 giờ kém 5, anh đứng dậy muốn đi về. Khắp hành lang này đều là người của Diệp gia bảo vệ, anh chỉ việc dặn dò họ rồi ra về mà thôi. Nhưng Diệp Hạo vừa bước đi một đoạn, lại nghe trong phòng có tiếng thủy tinh vỡ…

Chuyện gì vậy, cha tỉnh sao?? Diệp Hạo nhanh như chớp mở cửa phòng bệnh, nhưng vừa nhìn vào là hốt hoảng, không phải cha anh tỉnh, mà thêm một người nữa bất tỉnh, bà Diệp. Diệp Hạo đi vào muốn đỡ bà dậy, nhìn bà hôn mê không biết gì, quyết định bế bà lên giường người thân nằm, điều chỉnh tư thế cho bà rồi nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sỹ đến, có mấy vệ sỹ cũng chạy đến nhìn tình hình.

“ Bà ấy sao vậy bác sĩ?” Diệp Hạo cau mày hỏi bác sĩ Thích. Còn vị bác sĩ Thích thì cứ tưởng Diệp Thiên Minh có chuyện, nào ngờ lên đây lại thấy bà Diệp bất tỉnh, ông cũng đoán ngay được tình hình, chỉ là muốn xem xét them cho chắc ăn mà thôi

“ Bà Diệp vì mệt mỏi quá độ mà ngủ thôi, lại thêm thiếu chất dinh dưỡng vì ăn ít. Bà Diệp ngủ đủ sẽ tỉnh, nhưng cơ thể bà ấy có dấu hiệu bị suy nhược nặng, không nên để bà ấy trông nom bệnh nhân như thế nữa, tôi khẳng định, Diệp Thiên Minh chưa tỉnh thì bà ấy cũng bệnh nặng rồi đấy “ Bác sĩ Thích vừa lắc đầu vừa trả lời, xong lại thở dài thong cảm cho bà Diệp, aiz, chung quy cũng rất ít người lo lắng quá độ mà quên ăn quên ngủ như bà. Lại nhìn Diệp Hạo lần nữa, ông là bác sĩ riêng của nhà họ Diệp đã mấy chục năm, tuy không biết nhiều về chuyện của nhà này nhưng ông may mắn biết Diệp Hạo chính là con trai riêng của Diệp Thiên Minh. Dù vậy ông cũng không thấy thắc mắc, danh gia thường có con riêng con chung chẳng lạ mà. Chỉ là đã lâu lắm rồi ông không thấy anh, phải gần 10 năm rồi, anh xuất hiện ông cũng không nhận ra mà, hôm qua thăm bệnh Diệp Thiên Minh, ông vô tình nghe Diệp lão gọi Diệp Hạo đi theo ông, nên ông mới nhận ra. Đứa trẻ ngày đó, giờ đã trưởng thành rất nhiều rồi, dường như, không còn ghét cha mình như trước nữa, bác sĩ Thích dời tầm mắt gật gù.

Diệp Hạo nào biết bác sĩ Thích đang suy nghĩ về mình, thấy ông nhìn chằm chằm, hơi khó hiểu mà hỏi ông

“ TÌnh trạng bà ấy nghiêm trọng lắm sao bác sĩ?”

Bác sĩ Thích vỗ vai Diệp Hạo cho lời khuyên nhủ, ông biết bà Diệp không phải mẹ của Diệp Hạo nên tránh dung từ mẹ

“ Cậu nên khuyên bà ấy nghĩ ngơi đi, chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày, bà ấy sẽ khỏe lại, nhưng chỉ cần thức thêm 1 ngày, bà ấy sẽ bệnh thật sự, cậu hiểu chưa?”

Diệp Hạo lặng lẽ gật đầu đã hiểu, lại ngẩng đầu nhìn bác sĩ Thích nói cám ơn. Tiễn ông đi xong, anh quay vào phòng ngồi xuống ghế bên cạnh giường của DIệp Thiên Minh, nhìn hai bên hai vợ chồng đang bất tỉnh, Diệp Hạo thở dài lấy điện thoại gọi cho Nhạc Ân.

“ Andy, sao không về ăn cơm, Andy bận sao, cha sao rồi, thím Trương nói Andy ở lại chăm sóc cha, cha có khỏe không..?” điện thoại vừa kết nối là Nhạc Ân nói liền một mạch, chưa kịp đợi Diệp Hạo nói gì lại tiếp tục “ Andy, Andy đâu rồi, sao không trả lời a?”

Diệp Hạo chợt nở một nụ cười nhẹ nhàng, dù vợ ngốc của anh thật là … ngốc, nhưng trái tim anh bỗng chốc trở nên yên bình, nghe giọng nói cô, anh thấy không khí trong phòng sinh động hơn hẳn. Bên kia điện thoại lại vang lên tiếng Andy, Andy, Diệp Hạo mới lên tiếng

“ Anh đây, anh đây mà Ân Ân, em đã ăn cơm chưa?”

“ Ân chưa ăn, Ân đợi Andy về?” Giọng Nhạc Ân buồn bã, không có Diệp Hạo, cô không muốn ăn.

“ Vợ ngốc, ăn ngay lập tức, anh đang ở với cha, cha chưa hết bệnh, cần anh chăm sóc, em phải ngoan ngoãn, anh mới ít lo lắng,nghe rõ chưa?” Diệp Hạo cau mày giáo dục lại cô vợ nhỏ, hừ, thật hư mà.

“ Ô, ở với cha sao, nhưng mà … nhưng mà Andy cũng không báo cho Ân nha, thím Trương lại không cho Ân gọi, Ân sao biết a..” Nhạc Ân nũng nịu, cô nghe được giọng nghiêm khắc của Diệp Hạo nên muốn bào chữa cho mình.

“ Ra là vậy sao, vậy là lỗi của anh rồi, anh xin lỗi Ân Ân, vậy giờ, em ăn cơm đi, ăn liền luôn, được không??”

“ Được, được, Ân ăn nha” trong loa vang lên tiếng Nhạc Ân gọi thím Trương xới cơm cho cô

Diệp Hạo hài lòng mĩm cười, nhưng rồi lại trầm mặc, anh nhẹ nhàng nói tiếp, đây mới chính là chuyện anh cần nói với cô

“ Ân Ân, anh nói này, tối nay anh không về nhà được, em ngủ với thím Trương nhé, nhưng mà anh sẽ cố về sớm với em, Ân Ân đừng giận anh, được không, cha cần anh chăm sóc..” giọng anh là năn nỉ, anh sợ cô buồn, sợ cô mong anh. Nhưng vợ anh đúng là một thiên thần, đáp lại anh là một chữ ‘ được’ rõ ràng

“ Được, Andy ở với cha đi, Ân ở với thím Trương mà, nhưng mai Andy phải về với Ân nha, về nha “

“ Ừ “ Giọng Diệp Hạo dịu dàng vô cùng, giờ nếu cô có ở đây, anh sẽ ôm cô thật thật chặt, tốt nhất là khảm luôn vào máu thịt anh, để anh ở bên cô mãi mãi “ Ân Ân, ăn cơm đi, mai anh về với em”, anh còn muốn nói thêm, anh yêu cô vô cùng, nhưng tốt nhất không nói, anh sợ cô cảm động đòi đến bên anh mất. ( ảnh Hạo ảnh tự kỉ gớm)

Hai vợ chồng thật khó khăn mà ngắt điện thoại, Diệp Hạo cất điện thoại vào túi quần,giờ đây trong lòng được tiếp thêm tinh thần rất nhiều rồi, anh bình thản ngồi đó chờ đợi tiếp. Chờ hai người tỉnh.

…………………………………………………..

Bà Diệp tỉnh giấc thì trời đã là sáng ngày hôm sau, bà đã ngủ một giấc thật dài. Dường như đã bớt mệt mỏi, bà ngay lập tức bật dậy nhìn quanh, bà biết tối qua mình không chịu nỗi nữa mà ngất xĩu đi, bà đang lo lắng cho Diệp Thiên Minh, ai sẽ trông coi ông đây. Nên khi thấy Diệp Hạo đang ngồi nhắm mắt bên giường Diệp Thiên Minh, không thể nói trong lòng bà không thấy cám xúc nào, bà cũng nhận ra, có lẽ anh đã ngồi ở đó suốt đêm.

Diệp Hạo do đang ngồi nên giấc ngủ chập chờn, anh ngủ 5, 10 phút lại tỉnh, ngồi một lúc lại nhắm mắt ngủ chừng đó. Những ngày trước ngồi bên ngoài phòng, anh cũng như vậy, chỉ là 4 giờ sáng có về nhà ngủ được chừng 2 tiếng nên anh không thấy mệt như hôm nay, có vậy anh mới hiểu được, bà Diệp thật sự giỏi chịu đựng đến mức nào.

Lúc này đây, anh vẫn còn ngủ, bà Diệp bên kia nhẹ nhàng xuống giường đi đến bên Diệp Thiên Minh để xem ông. Bà đứng một lúc, vén chăn lại đàng hoàng cho Diệp Thiên Minh, Diệp Hạo mới mở mắt tỉnh, Anh thấy trước mặt mình, bà Diệp đang đứng yên nhìn chằm chằm Diệp Thiên Minh, có lẽ bà cũng biết anh tỉnh rồi, nhưng bà không muốn lên tiếng.

“ Bà nên nghỉ ngơi, bác sĩ bảo bà bị suy nhược cơ thể, nếu bà cố thêm thì sẽ mang bệnh, cha nếu tỉnh lại cũng không an tâm” Diệp Hạo nói xong thì đứng dậy nhường ghế cho bà, anh cũng nên ra ngoài ngồi thôi.

“ Cậu …..” bà Diệp đột nhiên mở miệng, Diệp Hạo kinh ngạc đứng lại, chậm rãi quay lưng nhìn bà, anh sợ mình nghe lầm

“ Cậu về nhà ngủ đi, ở đây đã có tôi” bà Diệp không nhìn Diệp Hạo, chỉ là ngồi xuống ghế rồi nói.

Sao lúc này anh nghe giọng bà mà không thấy chán nữa nhỉ?? DIệp Hạo tự hỏi chính mình, điều này thật kì lạ. Nhưng bà đã nói chuyện, anh cũng không câu nệ nữa

“ Không được, bà phải nghỉ ngơi, bà muốn cha tỉnh dậy lại thấy bà bị ốm sao…. “ Diệp Hạo hơi ngừng, anh không thấy bà Diệp đáp lại, nhưng cũng không sao, anh nói tiếp “ Bà nghĩ ngơi đi, tôi chỉ ở bên ngoài này“ nói xong thì mở cửa

“ Qua phòng bên cạnh nằm nghĩ đi, chút qua đây thay cho tôi “ tiếng nói bà Diệp lại vang lên, lần này Diệp Hạo cũng khựng lại, sau đó, anh chỉ “ Vâng “ một tiếng lại tiếp tục đi ra ngoài. Tiếng cửa phòng đóng lại, bà Diệp không biết anh có nghe theo không, nhưng ít nhất, bà đã nói được điều mà bà muốn nói rồi.

Diệp Hạo đóng cửa xong thì đứng lặng tại chỗ, anh thấy mọi thứ dường như đang có gì đó, anh chợt nhận ra, lại chợt không thể nào nhận ra, cuối cùng, không muốn suy nghĩ thêm cho mệt đầu óc, Diệp Hạo đi tới đầu hành lang, dặn dò các vệ sỹ cẩn thận, xong thì về nhà. Anh nghĩ ở nhà chắc cũng tương tự nghĩ ở phòng bên cạnh nhỉ, vả lại, có cô vợ nhỏ của anh, anh sẽ thoải mái hơn.

………………………………………………………………………..

Thành phố A có biến động lớn, mấy ngày gần đây, tin tức Diệp Thiên Minh bị tai nạn đã được lan truyền khắp nơi, nghe phong phanh bên Pháp, công ty của DIệp gia đã bị cảnh sát tạm ngừng kinh doanh do dính dáng đến một vụ gian lận lớn. Vậy là, cộng thêm những tháng gần đây, Diệp gia trong nước đang sa sút, liên tục thua đối thủ, dẫn đến kết cục,chỉ số chứng khoán của họ bị giảm chưa từng thấy, đạt mức thấp nhất kể từ khi công ty lên sàn giao dịch.

Hầu như ai ai cũng đã nghĩ đến một đại kết cục không có hậu cho Diệp gia, có lẽ thành phố A sắp đổi bá chủ mới, và không ai không đoán được, đó chính là đối thủ đã cướp mấy hợp đồng béo bở của Diệp gia kia.

“ Thiếu phu nhân, bên ngoài có mấy phóng viên xin được gặp chúng ta, tôi vẫn từ chối họ phải không??” Người gác cổng cung kính hỏi ý kiến Chu Lệ Băng đang ngồi ở đại sảnh, mấy ngày trước, Diệp thiếu gia nhà này đã thong báo mọi chuyện trong nhà sẽ do Chu Lệ Băng quản.

“ Chú cứ làm như vậy đi, còn nữa, lần sau họ còn tới, chú không cần vào hỏi tôi, cứ tùy tiện khước từ họ “ giọng Chu Lệ Băng điềm đạm, vẫn nhỏ nhẹ nhưng đã có uy của chủ nhân.

Người gác cổng nhanh chóng ra ngoài thực thi nhiệm vụ, chỉ còn Chu Lệ Băng một mình, cô bước vội lên lầu, vào phòng mình đóng cửa, rồi lấy điện thoại ra gọi

“ Sao cha không nghe máy nhỉ??” Chu Lệ Băng buồn bực, máy hôm nay cô liên tục gọi cho cha cô hỏi thăm tình hình nhưng ông không hề bắt máy, gọi cho mẹ cô thì mẹ cô bảo cha cô bận liên tục, chắc không có thời gian, nhưng điện thoại mang theo bên người, ông bận gì mà không giành ít phút nói chuyện với cô. Cô hiện tại cũng không có thời gian về nhà, cũng không thể về vì bên ngoài phóng viên đông đúc vô cùng, họ chỉ chực chờ gặp bất cứ ai trong nhà để hỏi. Giờ câu chuyện về Diệp gia sa sút chính là tiêu điểm mọi lúc mọi nơi rồi. Đó cũng chính là điều cô lo lắng nhất, tại sao đến lúc Diệp Bảo thừa nhận cô thì lại xảy ra chuyện hệ trọng thế này, nếu như …. Chu Lệ Băng trách mình bạc nghĩa nhưng quả thật không ngăn được cái suy nghĩ này trong đầu: nếu như Diệp gia sa sút, hóa ra cô cố gắng vô ích sao.

Nếu Chu Lệ Băng biết được, một ngày Diệp gia sa sút, Triệu gia và Chu gia đi lên, Chu Thiên Thiên sẽ có địa vị hơn ví trí Diệp thiếu phu nhân của cô, chắc cô còn phải đau đầu hơn nữa. Ở một căn phòng trong khách sạn Center bây giờ, cha con Chu Thiên Thiên và Triệu Chương Nghĩa đang bàn bạc đối sách cuối cùng tiêu diệt Diệp gia.

“ Tình hình bên Pháp thế nào rồi anh??” Người hỏi là Chu Thiên Thiên

“ Ông ta đã vô hiệu hóa toàn bộ hệ thống của Diệp Tề rồi, cảnh sát đang triệu anh ta đến để điều tra nữa, chắc chắn Diệp Tề kia sẽ khó thoát được cái bẫy lớn này “ Triệu Chương Nghĩa tựa vào ghế sa long, thần thái nhàn nhã trả lời vợ mình

“ Chiêu này thật là hay, khuấy động Diệp gia bên này để dụ Diệp Tề về nước, bên kia, ông ta cho người dàn dựng bẫy, lại dụ Diệp Tề trở về Pháp. Giờ cả hai bên, Diệp Tề, Diệp Bảo, thân cô thế cô đối phó với hoàn cảnh khó khăn, không ai có thể hổ trợ ai, lão già họ Diệp thì đã lâu không tham gia chuyện kinh doanh, Diệp Thiên Minh lại sống chết chưa rõ, xem ra …. “ Chu Hiếu âm trầm cười, hả hê nói từng chữ “ ngày tàn của Diệp gia đến rồi đây …”

“ Ngày của Chu gia và Triệu gia đã đến “ Chu Thiên Thiên nhếch miệng nối tiếp lời, đôi mắt hiện lên sự khinh miệt rõ rệt, ngày cô một lời có thể hô phong hoán vũ sắp đến rồi, tuyệt vời hơn cả, đứa con gái đê tiện Lệ Băng kia, sẽ tàn đời theo nhà họ Diệp, thật sự làm cô thấy vô cùng thỏa mãn.

“ Cha, Lệ Băng có liên lạc với cha không?” Triệu Chương Nghĩa cau mày hỏi

“ Có, mà làm sao vậy, không phải nhiệm vụ của nó đã hết rồi sao??” Ông nghĩ vậy nên mới không bắt điện thoại Chu Lệ Băng gọi

“ Làm sao mà hết được, cha điện thoại cho cô ta đi, bằng bất cứ mọi giá phải theo dõi đường đi nước bước của Diệp Bảo, hiện tại hắn đang tìm mọi cách xoay xở, nhưng Diệp gia quen biết rộng, nếu hắn có liên lạc ngầm mà chúng ta không biết được …..” Triều Chương Nghĩa nheo mắt nhìn vợ và cha vợ mình, hắn thấy mặt của hại cha con hiện vẻ bừng tĩnh liền chốt lại “ Cha cứ dỗ ngọt cô ta đi đã, có lẽ ở Diệp gia, cô ta cũng đang hoảng loạn khi thấy tình hình này đấy”

Chu Thiên Thiên gật gù, Chu Hiếu cũng gật gù, chặn được con đường bí mật của Diệp gia nữa, là bọn họ coi như thành công.

...........

" Chút nữa Ân Ân ngồi im lặng mà chơi game, để cha yên tĩnh, nhớ chưa?" Hôm nay là ngày thứ 7 rồi, Nhạc Ân cứ năn nỉ Diệp Hạo mãi, cuối cùng anh đành dẫn theo cô tới bệnh viện cùng với anh, dù sao, ở bên ngoài nhà, vợ anh ngoan ngoãn vô cùng, anh chỉ sợ là cô ngồi mãi sẽ chán thôi.

" Ân nhớ rồi, Ân ngồi im lặng " Nhạc Ân đang ôm tay Diệp Hạo đi vào thang máy, đưa mặt ghé sát anh thì thầm, cô đang cho anh thấy, cô đã thực hành lời anh nói rất sớm đây.

" Ân Ân ngoan lắm " Diệp Hạo mĩm cười vuốt tóc Nhạc Ân, đây là khu víp, không có một bệnh nhân nào khác, chỉ có người của Diệp gia nên Diệp Hạo an tâm mang cô theo cùng, vả lại, Từ Gia Huy tối hôm qua đã thông báo cho anh mọi chuyện rồi, dường như bọn chúng chỉ cố ý gây ra một vụ tai nạn nhằm vào cha anh mà thôi, còn lại, chúng muốn hạ bệ Diệp gia bằng tài lực. Cũng đúng, thành phố A đâu phải là nơi để chúng tùy tiện không coi pháp luật ra gì. Đây là thành phố đầu não đại diện cho một quốc gia đấy.

Cửa thang máy mở, Diệp Hạo dắt Nhạc Ân đi tới phòng Diệp Thiên Minh, nhưng anh chỉ muốn mở cửa nhìn tình hình bên trong mà thôi, còn anh sẽ dẫn Nhạc Ân qua phòng bên cạnh ngồi. Nhưng vừa mở cửa, anh thấy Diệp lão cũng đang ở trong phòng cũng bà Diệp, hôm nay ông lại đến sớm.

Diệp lão nghe tiếng mở cửa thì nhìn ra vì ông ngồi đối diện cửa ra vào, nhưng bà Diệp ngồi quay lưng cũng quay đầu nhìn, hai ngày nay, bà cũng không hề mở miệng lại, nhưng anh đến, bà vẫn nhìn anh.

" Ông nội " Diệp Hạo khẽ chào, lại quay đầu đưa tay lên miệng ra hiệu Nhạc Ân im lặng, kéo cô đến trước cửa để cho Diệp lão thấy.

Diệp lão vừa thấy Nhạc Ân cứ như thấy cố nhân đã lâu không gặp, đôi mắt rưng rưng vội đứng dậy đi ra khỏi phòng, ra hiệu cho Diệp Hạo qua phòng bên cạnh nói chuyện.

" Tiểu Ân, đến thăm cha cháu sao, ngoan lắm " Vừa đóng cửa phòng là Diệp lão cầm tay Nhạc Ân nghẹn ngào nói, thấy đứa cháu dâu này, ông thấy thật bình an.

Nhạc Ân nhìn Diệp Hạo muốn hỏi cô đã có thể nói được chưa, thấy Diệp Hạo mĩm cười gật đầu thì không nhịn nữa, mếu miệng ôm tay Diệp lão nũng nịu

" Ông nội, sao ông không đến thăm Ân, híc, cha cũng bị bệnh, mà Ân năn nỉ ghê lắm, Andy mới cho theo a..."

Diệp lão cười khà khà vỗ đầu Nhạc Ân yêu chiều, ôi, lâu lắm ông mới thấy lại dáng vẻ này của Nhạc Ân

" Diệp Hạo kia thật đáng trách mà, không cho con dâu vào thăm cha chồng mình, không sao, từ nay, cháu muốn thăm cha cháu thì đến, luôn tiện đến đây ngồi với ông nội luôn "

Nhạc Ân vờ bĩu môi hít hít mũi vài cái, rồi mĩm môi cười cọ đầu vào vai Diệp lão nịnh bợ

" Ân đến ngồi với ông nội mà "

Diệp Hạo nhìn cảnh trước mắt, cũng mĩm cười lắc đầu, vợ anh không hiểu chuyện mà ông nội anh còn hùa theo, nhưng quả thật, có cô ở đây, không khí sẽ bớt lạnh lẽo hơn.

Đứng nói thêm một lúc thì Diệp lão dắt Nhạc Ân qua thăm Diệp Thiên Minh, Diệp Hạo muốn giấu, nhưng đã đến đây, cô cũng nên được biết tình hình. Trong phòng, bà Diệp đang đứng dậy rót nước uống

" Chào mẹ đi cháu " Diệp lão vỗ mu bàn tay Nhạc Ân nói, Diệp Hạo đứng sau không lên tiếng nhưng bà DIệp đang rót nước bỗng cau mày.

DÙ vậy, Nhạc Ân vẫn nghe lời, cô nghe Diệp Hạo nói, bà ấy là người tốt, bà ấy luôn ở bên cạnh cha, Nhạc Ân tự nhiên hết sợ bà

" Chào mẹ "

"..." bà Diệp im lặng, bóng lưng cũng cứng lại, chưa biết đối đáp thế nào thì Diệp lão đã dẫn Nhạc Ân đến bên giường, giọng nghẹn ngào

" Chào cha đi, cha cháu tuy không đáp lại nhưng nó nghe thấy cháu nói đấy "

" Ồ..." Nhạc Ân chớp mắt nhìn khuôn mặt tiều tụy của Diệp Thiên Minh trên giường, trên đầu ông vẫn còn quấn băng, Nhạc Ân biết đó là dấu hiệu của bị thương, vậy là vừa mở miệng vừa đưa tay chạm nhẹ vào mặt ông " Chào cha nha, cha có đau không?"

Tất cả trong phòng đều lặng người, không ai ngờ được Nhạc Ân có thể biết chuyện như vậy, bà Diệp chậm rãi quay người nhìn vào bóng lưng nhỏ nhắn của Nhạc Ân, lại thấy cô nói tiếp

" Cha mau hết bệnh để mẹ nghỉ ngơi kìa, để Andy về nhà với Ân nữa nha, mau mau nha cha....."

Không khí trong phòng có Nhạc Ân đúng là bớt lạnh lẽo thật, Diệp Hạo mĩm cười nhìn vợ ngàn vạn yêu thương, Diệp lão cũng ngậm ngùi rưng rưng khi nghe Nhạc Ân nói, không ai biết rằng, bà Diệp cũng quay đầu qua chỗ khác lén lau đi giọt nước mắt của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui