Chương 69: Ngoại truyện về Đào Ảnh đế 3
Kể từ đêm hôm đó trở đi, Đào Tinh Lai cuối cùng cũng đã trải nghiệm cái gọi là phiền não tuổi dậy thì.
Ngẫm lại tình tiết tốt hôm qua phải nói là đầy tính bất ngờ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu tiên Kiều Thù giả mạo chuyên viên trang điểm, vẽ cho cậu “ruộng lúa nước” hết lần này đến lần khác.
Thời điểm chụp ảnh, còn sờ cơ ngực mà cậu luôn lấy làm tự hào.
Xong việc rồi, còn mặt dày ngồi vào ghế phụ xe cậu, còn muốn ăn đùi gà nữa chứ.
Đào Tinh Lai vừa nhớ tới lại phiền muộn. Vừa rồi ở quán ăn khuya, cò kè mặc cả với người bán xong tiền thừa bị thiếu ba đồng rồi.
Kiều Thù sờ ngực của cậu, ăn đùi gà của cậu, còn khinh thường người khác, “Anh không phải muốn nổi tiếng sao?”
Nghe lời này xong liền tức giận.
Cậu, Đào Tinh Lai là người nông cạn như vậy sao?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáp án rõ ràng.
Chắc vậy.
Đưa Kiều Thù về đến chung cư cao cấp đến mức không biết xấu hổ kia xong, Đào Tinh Lai ngồi ở trong xe, không lái xe đi, nhìn chằm chằm bài đăng Weibo được hai vạn người thích kia, phải nói đã trở thành một cái khinh khí cầu rồi.
“Thật là hạnh phúc.” Đào Tinh Lai âm thầm cảm thán, “Thì ra đây là cảm giác được nổi tiếng.”
Lúc cậu vẫn đang hăng say thưởng thức thì có người gõ cửa sổ xe, “Cốc cốc cốc.”
Đào Tinh Lai sợ tới mức quay đầu nhìn lên, Kiều Thù lại trở về.
“Cô làm gì vậy? Suốt ngày, nhất định phải làm cho tôi có cái bóng ma tâm lý diện rộng một trăm hai mươi mét vuông mới cảm thấy cao hứng có phải không?”
Kiều Thù cảm thấy đúng là một tên tiểu ngu ngốc.
Nhưng mà mỗi lần nghe tên tiểu ngu ngốc này nói chuyện phiếm, tâm tình đều vui vẻ.
Cô ấy thích loại cảm giác này.
Kiều Thù để sát mặt vào, chớp chớp nhìn di dộng của cậu, “Ngồi trên xe ngây ngô cười cái gì đó?”
Đào Tinh Lai che màn hình lại, “Vì sao cô thường dùng những tính từ mang tính sỉ nhục người khác như thế? Tôi muốn cười liền cười, ngốc là ngốc chỗ nào?”
Kiều Thù có chút không kiên nhẫn được nữa, “Anh có phải thích tranh luận với người khác hay không?”
“Cũng không thể vơ đũa của nắm như vậy.” Đào Tinh Lai nói: “Tôi không phải thích cùng người khác tranh luận, tôi chỉ thích cùng người đẹp tranh luận.”
Kiều Thù ngẩn người.
Đào Tinh Lai nói xong, cũng giật mình.
Cậu ba hoa theo thói quen, lúc này, bầu không khí có chút mất tự nhiên.
Đào Tinh Lai liếc mắt một cái, “Như thế nào mà mặt cô đỏ như vậy?”
Kiều Thù quay đầu đi, lạnh lùng, “Mắt anh đỏ thì có.”
Đào Tinh Lai vừa nghe, lại tìm được chủ đề mới để nói, “Khi còn nhỏ, mẹ tôi hù tôi, nói khi ai đó bị bệnh đau mắt, ngàn vạn lần không thể nhìn vào mắt người đó.”
Kiều Thù, “Vì cái gì?”
“Bởi vì nhìn một cái liền sẽ bị lây bệnh.” Đào Tinh Lai nhớ lại nói tiếp: “Làm cho tôi một thời gian tương đối dài, không dám nhìn thẳng vào người đối diện. Ha ha ha, cô nói xem mẹ ta có phải là người đặc biệt xấu hay không?”
Kiều Thù: “…”
Tĩnh lặng, cô đột nhiên nói: “Có chút hâm mộ anh.”
“Hâm mộ tôi làm gì? Cô so với tôi nổi tiếng hơn nhiều.”
“Hâm mộ mẹ anh, có thể hù anh như vậy.” Kiều Thù làm ra vẻ không chút để ý nhưng vẫn bị Đào Tinh Lai bắt được sự chân tình thực lòng lóe lên.
Kiều Thù một lần nữa ngước mắt, “Không nói nữa. Lái xe chậm một chút.”
“Cô chính là tới nói với tôi cái này sao?” Đào Tinh Lai nói thầm, “Còn tưởng để quên cái gì chứ.”
Kiều Thù cũng không biết chính mình vì cái gì mà muốn quay lại.
Chỉ là đi vào cửa lớn của tiểu khu, có thể thấy xe cậu vẫn đậu ở đó không nhúc nhích, cảm thấy rất chướng mắt.
Hiện tại bị cậu hỏi rồi.
Trong lòng Kiều Thù có chút phiền muộn, cô ấy khom lưng, đôi tay chống lên cửa xe, khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt.
Lòng bàn tay Đào Tinh Lai lại đổ mồ hôi.
Kiều Thù hít một hơi, nhìn đôi mắt cậu: “Không cần đăng lên.”
“Cái gì?”
“Tôi nói không cần phải đăng tấm ảnh lộ mông lên mạng.”
Kiều Thù như cắn răng nói rõ ràng từng chữ, tăng thêm chút ngữ khí: “Có nghe hay không?”
Đào Tinh Lai nháy mắt với cô.
Kiều Thù thực sự nghiêm túc, “Nếu như anh muốn dựa vào cái nháy mắt này, tôi có cách đơn giản hơn.” Cô ấy nhìn thời gian, “Hiện tại là giờ giao ca, ba phút sau, paparazzi mới sẽ vào vị trí, chúng ta mà duy trì tư thế như thế này, ngày mai liền lên đầu đề.”
Đào Tinh Lai: “…”
Kiều Thù, “Đám người này, tôi không nghỉ, bọn họ cũng không nghỉ, rất quen thuộc.”
Đào Tinh Lai: “!!!”
“Hơn nữa,” Kiều Thù vừa nói vừa duỗi tay, ngón tay trắng trẻo như một bông hoa, cầm điện thoại của Đào Tinh Lai.
“Này, cô muốn làm gì?”
Kiều Thù đứng xa cửa sổ xe một chút, Đào Tinh Lai vươn đầu ra, đôi tay vươn thẳng đến, “Đủ rồi đó, điện thoại của tôi.”
Kiều Thù đứng tại chỗ, mắt điếc tai ngơ, phong khinh vân đạm mà mở album hình của cậu, đem mấy bức ảnh để trần của anh gửi qua cho mình.
Đào Tinh Lai sợ ngây người.
Kiều Thù làm xong, ném điện thoại lại vào cửa sổ xe, sau đó xoay người, “Còn nửa phút nữa, anh là đang đợi paparazzi sao?”
Đào Tinh Lai đen mặt, nhanh chóng dẫm chân ga, nhanh như bay mà lái xe đi.
Kiều Thù nhìn đèn hậu của xe, cười mắng một câu, “Cái đồ không lương tâm.”
Trở lại chung cư, Kiều Thù tháo trang sức ra tắm gội.
Cô ngâm mình trong bồn tắm lớn, nhìn những bức hình ‘cay mắt’ của Đào Tinh Lai nhẹ nhàng nở nụ cười.
Kiều Thù nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Lý Chiêu Dao.
Đối phương vừa tiếp điện thoại, “Chị vừa lúc muốn gọi em đây, sáng mai có buổi họp báo phim mới, đến đúng giờ.”
Kiều Thù ừ một tiếng, “Đang làm người phát ngôn mấy nhãn hiệu?”
“Đã chọn ra được chín cái, còn đang bàn bạc giá cả.”
“Giá cả không quan trọng.” Kiều Thù đưa tay phải ra, vẩy vẩy bọt nước, nói: “Thêm một điều kiện đi.”
“Nói đi.”
“Đối tượng hợp tác phải là Đào Tinh Lai.”
Lý Chiêu Dao: “!!!”
------
“Mẹ kiếp, Đào Nhi, cậu mẹ nó đạp nhầm phân chó à?” Anh Cường vừa nghe điện thoại xong, lại là một công ty kinh doanh lớn đang tìm người phát ngôn.
Đào Tinh Lai ỉu xìu, một chút cũng không hề hưng phấn.
“Cậu thành thật nói cho anh, có phải cậu đang cùng Kiều Thù qua lại không?” Anh Cường kéo ghế lại gần, trên bàn thả túi hạt dưa Coca với nước khoáng, bắt đầu thẩm vấn.
Đào Tinh Lai vừa nghe âm thanh cắn hạt dưa, nổi giận, “Đừng có cắn nữa, nghe âm thanh này tôi thật sự muốn bài tiết.”
Anh Cường nói, “Nửa tháng trước, tại sao Kiều Thù lại thích bài đăng của cậu?”
“Tôi thịnh thế mỹ nhan, chứ nếu như anh đến người mù cũng không thưởng thức.”
Anh Cường vặn nắp chai, đưa chai nước cho cậu, “Uống đi.”
Đào Tinh Lai vừa thấy, “Em không uống Di Bảo, cho em Nông Phu Sơn Tuyền đi, lòng em đang chua xót, em muốn uống cho có chút ngọt.”
Anh Cường không thể cười được, “Nói chuyện nghiêm túc, thật sự, một người tai to mặt lớn như Kiều Thù làm sao lại coi trọng cậu?”
Đào Tinh Lai: “Anh là người xấu, liền ít nói chuyện thôi.”
Anh Cường hé lộ cho cậu một chút tin tức, “Trong giới đồn đại gia đình nhà Kiều Thù là Tập đoàn Tài chính lớn, cực ngầu lòi nha. Theo đạo lý, có điều kiện như vậy không nên bước vào ngành giải trí nha.”
Đào Tinh Lai: “Từ ngữ của anh xấu xa của anh còn rất nhiều nha Lý Tiểu Cường lão sư, mời anh bắt đầu màn trình diễn.”
Anh Cường hạ giọng, “Nghe nói, quan hệ trong nhà cô ấy rất phức tạp. Đại gia tộc, thế hệ trước có thể làm được bộ phim truyền hình cẩu huyết hai trăm tập. Mẹ của Kiều thù qua đời sớm, cha cô ấy tái hôn. Nói chung rất huyên náo mất mặt.”
Đào Tinh Lai nghĩ thầm, “Đây là cha không thân, mẹ không yêu trong truyền thuyết đây sao?”
Nếu thật là như thế, có thể giải thích được tính cách cùng cách sống đơn độc không giống ai của Kiều Thù.
Không thể dựa vào ai, để chiến đấu cho bản thân, đến chết cũng không chịu thua.
Có thể tưởng tượng được, khí chất cao lãnh mát lạnh của cô, thật ra là dựa vào những gì trải qua trong cuộc sống mà luyện thành.
“Đào Nhi, cậu lại đang nghĩ ngợi cái gì đó?” Anh Cường hỏi.
“Anh nhiều chuyện như vậy, cho anh một cái micro phone để hét lên được không?” Tâm tình Đào Tinh Lai có chút phiền muộn, đứng dậy đi xa, “Anh dọn đống hạt dưa một chút đi.”
Anh Cường nhìn cậu nói, “Lãnh đạo công ty cố ý dặn dò, muốn cậu hành xử theo đúng hoàn cảnh.”
Bước chân Đào Tinh Lai dừng lại, xoay người, không thể tưởng tượng nói: “Gặp được gà, không phải là chỉ nghĩ đến việc kho tàu hay hấp sao?”
Anh Cường:”…”
Câm nín một lát, hắn đến gần, rất nghiêm túc mà nói: “Bao nhiêu người đợi không được cơ hội như vậy, Kiều Thù có chút ý tứ với cậu. Cậu có thể thông minh một chút, đều là người trong ngành, nếu mà yêu đương gì đó với người có nhân khí trợ giúp, nói không chừng cậu có cơ hội xoay người.”
Đào Tinh Lai cự tuyệt đóng giả, “Tôi không muốn đùa bỡn tình cảm hay thân thể người khác, sẽ bị Thị trưởng bắt đó.”
“Thị trưởng làm sao có thể biết được cậu, đừng có hảo huyền.”
Anh Cường ha ha cười, vỗ vỗ vai cậu, “Cậu cứ nghe anh, lăng xe một chút, công ty sẽ hỗ trợ sau lưng cậu, bảo đảm sẽ nổi tiếng hơn so với bây giờ.”
Đào Tinh Lai không nói gì.
Bởi vì cậu biết, Kiều Thù có thể làm thật.
Những cô gái xuất thân từ những gia đình như thế, thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng thật ra nội tâm lại rất yếu ớt.
Năm nhất cậu đã tham gia Đội Thiếu niên Tiền phong, hàng năm đều là học sinh ba tốt, chẳng có gì mà rối rắm.
Anh Cường còn ở đó dong dài, tâm tư Đào Tinh Lai mù mịt, tâm hồn đã nhanh chóng biến thành tiên đi đến chỗ của Kiều Thù.
Lại nói tiếp, kỳ thật, nửa tháng này, Kiều Thù đích xác là tìm cho cậu không ít ‘phiền toái’.
Ví dụ như, hôm đó cậu đi đến nhà chị gái, ôm cháu Hạ Manh Manh chụp một cái hình rồi đăng Weibo.
Kiều Thù liền lập tức chia sẻ cũng bình luận, [Con anh?]
Hay, khuya khoắc, thường sẽ nhận được tin nhắn Wechat của Kiều Thù, [Tấm hình khoe mông kia của anh, sửa bị lệch.]
Đúng là theo cái đề tài này Đào Tinh Lai đã gây được sự chú ý.
Cậu diễn không ít phim truyền hình, tuy rằng đều là vai phụ, nhưng kỹ thuật diễn xuất chịu khó rèn luyện. Có một hồi diễn vai người xấu té lầu một tập liền chết, bị treo ngược ở lầu năm, mà không cần thế thân. Lần đó sung huyết não ba ngày mới hết.
Cách làm Kiều Thù thực sự mang lại cho cậu không ít chỗ tốt mà cũng lắm phiền toái.
Đào Tinh Lai nghĩ lại, Kiều Ảnh hậu có thể là, dùng phương thức đơn giản nhất trực tiếp nhất, làm thỏa mãn nguyện vọng nổi tiếng của cậu.
Đào Tinh Lai híp híp mắt, Ảnh hậu này, còn rất ngốc nghếch.
Cậu lấy điện thoại ra, mở Wechat, ngón tay chọt chọt, không biết làm sao, liền ngừng ở tên Kiều Thù.
Do dự vào giây, Đào Tinh Lai gửi đi một tin nhắn: [Cô hôm nay lại thích bài đăng Weibo của tôi.]
Kiều Thù nhanh chóng trả lời: [Ừ.]
[Vì cái gì?]
[Biết rõ còn cố hỏi.]
Đào Tinh Lai trầm mặc, hừ, thật là ngượng khi nói đến.
Kiều Thù lại gửi thêm một tin nhắn: [Bởi vì thích anh, cho nên dốc hết sức lực giúp anh thực hiện điều anh muốn.]
Đào Tinh Lai mặt đều đỏ, cái cảm giác được người khác sủng ái, quả thực…
Kiều Thù tiếp tục gửi: [Để anh làm người phán ngôn anh không cần, cho anh tài nguyên đóng phim điện ảnh anh cũng không nhận, về sau anh làm sao có thể nuôi em được?] (*)
(*) Kiều Thù đã tỏ tình với Đào Tinh Lai nên từ đây xưng hô của cô với Tinh Lai sẽ được điều chỉnh là anh-em thay cho anh-tôi như trước.
Bụng Đào Tinh Lai ngập tràn vị cay đắng, đến cả đầu ngón tay, toàn thân đều hóa thành **.
Thật là kích thích, thật không thể ngờ, thật không dễ chịu.
Kiều Thù lại hỏi: [Anh đang ở đâu?]
Đào Tinh Lai không đáp.
Một phút sau, Kiều Thù ---
[Tôi ở nhà một mình, dạ dày đau quá.]
-----
Một tiếng sau.
Đào Tinh Lai lái xe, chở Kiều Thù.
Cậu lửa giận bừng bừng, “Ah, OMG, cô thật là một cô nương thích gạt người, cô không thể chân thành một chút nào sao? Giống như một tên vô lại như vậy, tôi nghĩ tôi không thể tha thứ cho cô.”
Kiều Thù bị những ngôn ngữ như phim nhựa Hồng Kông của cậu làm cho cười to. Khí chất cao lãnh bị sụp đổ trong phút chốc.
Đào Tinh Lai tức giận, “Cười cười cười, cười đến không thở được. Còn nói là đau dạ dày, cô nói dối sau này không được lên thiên đàng đâu.”
Kiều Thù thả lỏng biểu tình, giống như tuyết mùa đông tan chảy, mười phần xinh đẹp.
Cô ấy nói: “Không lừa anh, anh làm sao có thể nguyện ý đến gặp em chứ? Em vất vả lắm mới có một ngày nghỉ, em nhớ anh cả ngày nay.”
Đào Tinh Lai kích động, vội vàng dẫm phanh gấp.
Kiều Thù thực bình tĩnh, “Anh có thể không tới, nhưng cuối cùng anh cũng tới.”
Đào Tinh Lai chột dạ trong nháy mắt, “Tôi, tôi tiện đường.”
Tâm tình Kiều Thù cực tốt, “Cơm chiều em muốn ăn đồ nướng.”
“Lại ăn đồ nướng, có có muốn duy trì hình thể không vậy hả?”
“Cái này thì phải xem ý tứ của anh.” Kiều Thù sán lại gần, nhìn Đào Tinh lai đang lái xe, “Anh thích béo một chút? Hay thích gầy một chút.
Kiều Thù gầy. Đào Tinh Lai liền nói: “Tôi thích béo.”
“Vậy đêm nay em càng phải ăn nhiều.”
“…”
Lần đầu tiên hai người ăn đồ nướng là do Đào Tinh Lai đi mua, bởi vì cậu không nổi tiếng, không ai nhận ra.
Nhưng lúc này đây, giống như có chút khó giải quyết, cậu cũng có cái danh khí tiểu thịt tươi.
Kiều Thù thất vọng mà nói: “Ăn không được rồi.”
“Cô chờ chút.” Đào Tinh Lai mở cửa xe, nhảy xuống.
Cậu bắt được một cậu bé học sinh tiểu học đang bước tới, ngồi xổm xuống cười nói tủm tỉm với cậu bé.
Không bao lâu, cậu lên xe, “Thu phục rồi, nhờ thằng bé hỗ trợ đi mua.”
Kiều Thù hỏi: “Thằng bé nguyện ý?”
“Nguyện ý chứ, tôi nói cho nó hai mươi đồng chơi điện tử, cho trước một nửa, mua xong trở về cho thêm nửa còn lại.” Đào Tinh Lai vui vẻ, “Khi còn nhỏ, tôi với chị gái tôi thường xuyên làm như vậy.”
Kiều Thù giương mắt, “Anh có chị gái?”
“Có, chị tôi là đại mỹ nhân, dưới lưng tất cả đều là chân, trắng bóng, anh rể tôi chết mê chết mệt nha.” Đào Tinh Lai chính là đúng theo danh xứng rất-thích-chị-gái.
Kiều Thù có chút ghen tị, hỏi: “Ba mẹ anh làm gì?”
“Mẹ tôi bán chất tẩy rửa, ba tôi làm thị…” Đào Tinh Lai ngậm miệng, ho khan, “Ba tôi là người giữ trật tự đô thị.”
Kiều Thù nghĩ thầm, gia đình này, thật là một gia đình đầm ấm hạnh phúc.
Không bao lâu sau, cậu bé kia tung tăng đem đồ nướng trở về, cầm hai mươi đồng, vui vẻ mà đi chơi điện tử.
“Đi thôi.” Đào Tinh Lai nói: “Tìm một chỗ ăn.”
Kiều Thù nghe được mùi thơm, nước miếng chảy ròng ròng, “Ăn trên xe đi, bị người khác vây xem không tốt.”
“Không sao đâu, dẫn cô đi một nơi không có ai.” Đào Tinh Lai làm như đang tập Thái Cực Quyền, khoa trương xoay tay lái.
Kiều Thù “Ai ui” một tiếng, nhẹ nhàng đảo hướng về phía cửa sổ xe, đầu bị đụng “Cốp” một cái.
Đào Tinh Lai ha ha ha: “Bất ngờ không, ngạc nhiên không, vui không?!”
Kiều Thù: “…”
Tiểu ngu ngốc.
Xe đi về phía ngoại ô thành phố, vòng một đoạn đường quốc lộ Bàn Sơn, Đào Tinh Lai dẫn cô ấy đi núi Kỳ Nhạc.
“Đại đa số người tới đây, đều đi lên đỉnh núi, nhưng thật ra sườn núi có một chỗ bằng phẳng. Tầm nhìn cũng tốt.”
Đào Tinh Lai xuống xe, duỗi cái eo, tiếp đón Kiều Thù, “Xuống xe đi, ăn đồ nướng.”
Kiều Thù vẫn giữ thói quen nghề nghiệp, trước khi xuống xe nhìn qua nhìn lại bốn phía, xác nhận không có ai.
Nơi này không phải là đỉnh núi nhưng có thể nhìn được cả thành phố.
Màn đêm, đèn đuốc thắp sáng thay cho ánh sáng mặt trời vào ban ngày, nhìn từ góc độ này, giống như vô số viên dạ minh châu được khảm trên mâm ngọc.
Kiều Thù hít sâu.
Đào Tinh Lai vẫn duỗi duỗi cái eo, vừa thấy cô, “Cô thả lỏng người đi, không có đèn flash, không có phóng viên, mệt chết được. Nhìn tôi.”
Cậu khoa trương học theo tinh tinh, “Ngao ô ngao ô” làm mặt quỷ.
Tên tiểu bạch nhãn phiên (*) này, Kiều Thù nhếch miệng cười.
(*) Mắt trắng, Đào Tinh Lai trợn mắt trắng giả quỷ.
“Nhanh nhanh nhanh.” Đào Tinh Lai đột nhiên kêu đau, “Cứu mạng, cứu mạng.”
Trong nháy mắt, Kiều Thù khẩn trương, “Làm sao vậy?”
Đào Tinh Lai rầm rì, “Mắt tôi không trở lại bình thường được.”
Kiều Thù ha ha ha cười.
Nghe được tiếng cười, Đào Tinh Lai yên tâm, tròng mắt trở lại ngay ngắn, khôi phụ bình thường.
Nhẹ giọng nói: “Cười là tốt rồi.”
Kiều Thù sửng sốt.
“Cô ấy à, chính là quá lạnh lùng, cảm xúc không lộ ra ngoài, nghẹn ở trong lòng, phải cười nhiều một chút, thả lỏng bản thân.”
Đào Tinh Lai mở hộp cơm dùng một lần, cầm cái đùi gà cho cô ấy. “Hôm nào đó đến nhà tôi cảm thụ không khí vui vẻ. Tôi với chị tôi hợp tác với nhau, biểu diễn cho cô hài kịch nguyên đêm.”
Cậu nói tự nhiên như vậy, không hề cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Kiều Thù lại trầm mặc, cúi đầu, nhìn chằm chằm đùi gà không hé răng.
“Vì sao không nói lời nào, tôi không phải là một người thú vị.” Đào Tinh Lai nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy, ngây người.
Kiều Thù khóc.
“Thực xin lỗi, em, em…” Kiều Thù hít hít cái mũi, dùng sức ngăn nước mắt.
Đào Tinh Lai nhanh chóng, “Không có việc gì, không có việc gì. Cô cứ khóc đi, đừng nhịn. Con gái à, không khóc mới không bình thường.”
Kiều Thù nước mắt lưng tròng mà nhìn cậu.
Bộ dáng hoa lê đái vũ thật là làm người khác đau lòng mà.
Đào Tinh Lai ấp ủ một chút, nghiêm trang nói: “Hôm nay Ảnh hậu tâm tình không tốt, là thời điểm cho mọi người biểu diễn một chút cái gọi là mưa rền gió dữ. Diễn vừa đẹp đẽ lại vừa chân thật, năm nay ruộng lúa nước khẳng định là được mùa.”
Cậu “Bốp bốp bốp” mà vỗ tay, “Tiếp tục, tiếp tục, tiếp tục.”
Mẹ nó, Kiều Thù lập tức nín khóc.
Đào Tinh Lai hắc hắc cười, “Lúc chị tôi khóc, tôi chính là dùng cách này dỗ chị ấy. Tôi chưa từng dỗ qua cô gái khác nên không có kinh nghiệm.”
Kiều Thù không nói chuyện, đột nhiên kéo tay cậu.
Đào Tinh Lai chửi một tiếng, lại động tay động chân, không chút rụt rè, không có chút căng thẳng nào, cũng không hỏi là cậu có nguyện ý không.
Vừa nghĩ tới là tức điên, cậu phẫn nộ nhanh chóng chủ động bắt cái tay đang vói qua.
Muốn cánh tay, nói là được rồi.
Cậu cũng không phải là không muốn cho mượn.
Kiều Thù không biết cậu tự mình suy diễn lung tung, khóe mắt còn có nước mắt.
Cầm tay Đào Tinh Lai, cúi đầu, đem mặt chôn vào lòng bàn tay anh.
Nức nở nặng nề, âm thanh phá lệ yếu ớt, “Đừng nhúc nhích, để em lau nước mắt, một chút là được.”
Đào Tinh Lai nhanh chóng mềm lòng, cậu không chịu nổi cảnh con gái khóc.
Đơn giản một tay đem người nhẹ nhàng ôm, “Đừng khóc, hiện tại trong xã hội tỷ lệ ly hôn cao như vậy, gia đình không hài hòa cũng thường thấy. Đúng rồi, cô còn không biết nhũ danh của tôi đúng không. Tôi là Đào Kiên Cường, cô hãy học tập tôi đi. Lạc quan, tích cực, hướng về phía trước.”
Kiều Thù chôn ở vòng ôm ấm áp của cậu, bả vai run rẩy dữ dội hơn.
Đào Tinh Lai rất sợ hãi, “Như thế nào càng khóc càng dữ vậy nè. Tôi nói nghe nè, tính cách cô cổ quái, hành sự cố chấp, sở thích kỳ lạ, thẩm mỹ bí ẩn. Những cái này cũng không tính là chuyện gì lớn. Thật ra cô cũng có rất nhiều ưu điểm, như, xinh đẹp, xinh đẹp, xinh đẹp. Đừng vì gia đình có vấn đề mà sa ngã.”
Lúc này không chỉ có bả vai của Kiều Thù mà cả người cô đều run lên.
Đào Tinh Lai thấy không thích hợp, đẩy cô ra----
“Mẹ nó! Cô như vậy vẫn là đang cười!”
Kiều Thù vui vẻ, đã sớm không có bóng dáng của sự bi thương.
Đào Tinh Lai quá bị thương tổn, “Cái này không phải là đang lãng phí cảm tình của thiếu nam sao, thật không có phúc hậu.”
Kiều Thù, “Ha ha ha!”
Bộ dáng tùy tiện của cô thật sự mê người.
Đào Tinh Lai nhìn cô, thế nhưng lại thất thần trong chốc lát.
Kiều Thù nhìn đèn đuốc toàn thành phố, bên trong đôi mắt cũng giống như cũng có những ngọn lửa được thắp lên, trên mặt cô ấy mỉm cười nhàn nhạt, “Tính từ trước đến nay hôm nay là ngày em cười nhiều nhất.”
Đào Tinh Lai không dám nói tiếp.
Hơi thở Kiều Thù nhẹ nhàng, “Bộ phim điện ảnh kia, nếu anh không muốn diễn có thể từ chối.”
Lại một bộ phim nhựa về thanh xuân, đại chế tác, đại đạo diễn, nữ chính là Kiều Thù, cô chỉ tên nói họ muốn Đào Tinh Lai làm nam một.
“Tôi, tôi chưa nói là không diễn.” Đào Tinh Lai nhỏ giọng nói.
“Đúng không?” Kiều Thù nghiêng đầu, ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó chậm rãi nhếch miệng, “Cảnh đầu tiên, chính là cảnh hôn nha.”
Mặt Đào Tinh Lai tức khắc như phỏng, “Tôi, tôi không sợ. Tôi chuyên nghiệp.”
Kiều Thù chậm rãi đi đến chỗ cậu, đi tới gần cậu.
“Nghe nói, Đạo diễn Trương đặc biệt khắc nghiệt, để bớt bị mắng, chúng ta diễn thử với nhau đi.”
Cô ấy cố ý hạ thấp giọng nói, cộng thêm trên người nhàn nhạt mùi nước hoa, quả thực là liều thuốc mê cực mạnh.
Đào Tinh Lai bị dụ dỗ đến tìm không ra nổi phương hướng, mù mờ đáp ứng. “Được, được chứ.”
Đôi tay Kiều Thù đặt lên vai cậu, rất nhẹ, giọng nói còn nhẹ hơn.
“Tinh Lai, nhìn đây này.”
Biểu tình Đào Tinh Lai mơ hồ nghe theo mệnh lệnh, lắp bắp mà nhìn vào đôi mắt cô ấy.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, như có tia chớp cùng tia lửa bắn ra.
Kiều Thù ôm cổ cậu, nhón chân, hôn lên đôi môi ẩm ướt của cậu.
Đầu óc của Đào Tinh Lai nổ “Đùng” một cái.
Đây không chỉ là nụ hôn điện ảnh đầu tiên, còn là nụ hôn đầu trong cuộc đời cậu.
Kiều Thù đầu lưỡi mềm mại, cạy ra răng môi của cậu, nhẹ nhàng liếm.
Đào Tinh Lai cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Liền nghe Kiều Thù nói: “Em có nói cho anh chưa, cảnh thứ hai … cảnh trên giường nha.”
Giờ phút này trong lòng Đào Tinh Lai chỉ muốn hát một bài ----
“Những con ốc nhỏ thổi một cách mù quáng, mòng biển nghe theo bay một cách mù quáng, Kiều Thù trên mặt đất cũng mù quáng theo đuổi.”
Cậu, Đào Tinh Lai.
Khó mà mù quáng được.