“Rót trà.”
“Mua thuốc lá.”
“Phòng ngủ và phòng khách đều phải quét lại, chỗ kia vẫn còn bụi.”
“Cái gì? Buổi tối còn có hẹn với bạn gái? Không được. Vai chú rất mỏi, mày phải ở lại giúp chú mát xa.”
“Sao, muốn từ chối hả, sao mày không nhớ trước kia là ai chăm sóc cho mày hả? Ai là người thấy mày sắp chết đói trước cửa nhà liền cứu mày hả?”
“Đi mát xa? Chú không thích người lạ chạm vào mình.”
Ngồi ở trong phòng, tôi rút một điếu thuốc, trên mặt không để lộ chút biểu tình, hai chân bắt chéo, nhìn cậu học sinh trung học đối diện.
Thành thật mà nói, mặc dù tôi là người rất hay xoi mói nhưng cũng không có cách nào tìm ra một chút tỳ vết trên khuôn mặt đó. Không nói tới vẻ ngoài đẹp trai của cậu ấy, chỉ loại khí chất hoàn mỹ kia thôi cũng đủ tôn lên toàn bộ khuôn mặt rồi.
Lúc này cậu ấy có vẻ rất khó xử, hàng lông mày thanh thanh nhíu lại, mặt hơi nhăn, cười khổ đồng ý yêu cầu của tôi.
Còn tôi thì càng tệ hơn, bắt cậu ở lại một lúc nghe mình lải nhải rồi mới chịu thả người.
Trong lúc đó cậu ấy đã phải tiếp mấy cuộc điện thoại, đều do bạn gái gọi tới, nhưng vì sự kiên trì của tôi, cô gái kia chỉ có thể tiếp tục hờn dỗi.
Điều này khiến tôi cực kỳ vui vẻ.
Trên thực tế, tôi cũng chỉ có thể dựa vào loại tùy hứng này để cân bằng tâm trạng của mình.
Tuy bản thân không muốn thừa nhận nhưng kiểu hành vi như vậy thực sự rất giống một bà mẹ không cam lòng cho đứa con ra ngoài quen bạn gái, biến thái lại cố chấp.
Kỳ thật, tôi cũng không có quan hệ đặc biệt gì với cậu ấy.
Nói đúng hơn thì chúng tôi chỉ là người quen bình thường, không có quan hệ huyết thống.
Hồi trước, điều kiện gia đình của cậu ấy rất kém, bố mẹ ly dị, người mẹ phụ trách nuôi con lại thường xuyên không về nhà, cậu ấy gần như bị bỏ mặc, cuộc sống thực sự rất thiếu thốn, ăn mặc không ai lo, mấy lần còn suýt chết đói ở nhà.
Lúc đó tôi cũng coi như tốt bụng, thấy vậy liền đem cậu ấy về chăm sóc.
Kết quả bà mẹ kia trực tiếp ném cậu ấy cho tôi, càng ngày càng ít về nhà.
Đúng là một bà mẹ tồi không có tí xíu ý thức trách nhiệm nào.
Mới đầu tôi thực sự chỉ đơn thuần là muốn chăm sóc cho cậu bé, không hề có ý nghĩ khác.
Nhưng rồi cậu ấy dần trưởng thành, tôi phát hiện mình thường xuyên nhìn cậu tới mơ màng, thậm chí có khi không thể rời mắt sang chỗ khác.
Đúng là rất biến thái.
Nhưng tôi không thể khống chế loại tâm tình này.
May mắn là tôi vẫn còn khả năng khống chế hành vi của mình, nên vẫn chưa làm ra mấy loại đụng chạm ám muội với cậu ấy.
Tôi còn chưa bỉổi tới mức ra tay với cả thiếu niên.
Huống hồ cậu ấy còn là đứa nhỏ mà tôi tự mình nuôi lớn.
Hôm nay tôi lại bảo cậu ấy làm người mẫu cho mình. Bởi vì tôi là một họa sĩ, hơn nữa còn là một họa sĩ chuyên vẽ tranh tình sắc. (nôm na là mấy tranh hở hang, hơi hướng *** VD ecchi…)
Nhưng bình thường tôi chỉ vẽ tranh cho nước ngoài, Thiên triều (chỉ Trung Quốc) vẫn chưa thực sự chấp nhận loại này. Về phần vì sao lại vẽ tranh tình sắc, thực ra lý do rất đơn giản, bởi vì tôi cần một lý do khiến cậu ấy cởi quần áo để mình ngắm thỏa thích.
Dù sao tôi cũng không thể đụng vào cậu ấy, ngắm một chút cũng không quá đáng đúng không?
Dù sao tôi cũng không phải mới biến thái ngày một ngày hai.
Cậu ấy cũng rất phối hợp, cũng có thể nói là do đã thành thói quen, khi cởi áo cũng không có vẻ ngượng ngùng, so với bộ dáng đỏ mặt trước đây thì trấn tĩnh hơn nhiều. Cho dù bị tôi mặt không biểu tình nhìn chăm chú cũng có thể bình tĩnh nhìn lại.
Nhưng tôi chưa bao giờ bắt cậu ấy cởi quần.
Không phải tôi không muốn nhìn, chỉ là tôi sợ mình sẽ làm ra những việc không thể cứu vãn nổi.
Ít nhất thì như bây giờ ngoài mặt tôi vẫn có thể giả vờ bình tĩnh.
Tôi ngồi một bên cúi đầu, biểu tình lạnh lùng giơ cọ vẽ, trong lòng thầm khen ngợi dáng người tuyệt đẹp của cậu ấy. Cơ bắp vừa phải, làn da so với phụ nữ còn tinh tế hơn. Nếu có thể bảo cậu ấy cởi quần, dựa vào tỉ lệ tuyệt đối của cơ thể, nhất định sẽ là một đôi chân dài tuyệt đẹp.
Điều duy nhất khiến tôi không hài lòng chính là cậu ấy rất cao, so với tôi còn cao hơn, không đáng yêu chút nào.
Tôi còn đang suy nghĩ nên vẽ tư thế gì thì cậu ấy đột nhiên mở miệng, giọng nói cũng giống như vẻ ngoài của cậu, thanh thoát giàu từ tính.
“Chú, ngày mai bạn gái cháu tổ chức sinh nhật, cháu có thể đi chứ.”
“Ngày mai cũng là sinh nhật của chú.” Tôi thản nhiên trả lời, nhưng không nhìn cậu ấy.
“Chú … “ Cậu ấy dừng lại một chút rồi mới cười hiền nói : “Sinh nhật của chú vừa mới qua cách đây hai tháng mà.”
“Chú tính lịch dưới (âm lịch) không được sao?” Tôi không thoải mái nhíu mày.
“Nếu là lịch dưới thì phải là ngày 12 tháng 1, hiện tại cũng qua ba tháng rồi.”
…
Mẹ nó, sao thằng nhóc này lại phiền thế chứ.
“Chú muốn đổi ngày, không được sao?” Tôi không hờn giận nói thêm một câu.
“Chú … “ Cậu ấy đối với sự tùy hứng của tôi có chút dở khóc dở cười.
Tôi lạnh lùng giương mắt nhìn cậu ấy.
Tuy nói gần đây tôi thường bắt cậu ấy đem tiền lương làm thêm giao cho mình quản lý, lý do là việc học rất tốn tiền, thực tế mục đích chính là không cho cậu ấy có tiền đi chơi với gái.
Nhưng khó có thể đảm bảo cậu ấy không lén giấu tiền riêng.
Hơn nữa sinh nhật chính là ngày dễ khiến tình cảm hai người tiến triển nhanh nhất, nên tôi hoàn toàn không muốn để cậu ấy đi.
“Chú quan trọng hay cô gái đó quan trọng hơn?”
Tôi không kiên nhẫn hỏi, quẳng bút xuống sàn nhà.
Nói trắng ra thì vấn đề này thật sự rất buồn cười, nhưng đầu ngón tay của tôi lại không thể khống chế mà phát run.
Tôi tự giễu cợt chính mình, bởi vì tôi phát hiện bản thân sợ hãi câu trả lời của cậu ấy.
Đúng lúc đó thì chuông cửa vang lên, cậu ấy liếc nhìn tôi một cái rồi xoay người đi mở cửa. Theo sau cậu ấy đi vào là một cô gái có khuôn mặt rất xinh đẹp, cũng chính là bạn gái của cậu.
Cô ta mang tới một hộp bánh ngọt, ngoan ngoãn chào hỏi tôi, giọng nói trong veo khiến tôi chán ghét. Mái tóc xoăn vàng ánh kim hẳn là mốt mới nhất, nhưng trong suy nghĩ của tôi lại thành dung tục.
Người Trung Quốc không phải tóc đen sao? Sính ngoại như vậy sao không di dân sang nước ngoài cho khuất mắt tôi.
Tôi mặc kệ cô ta, lại càng không muốn nhìn thấy cô ta làm nũng, xoay người tiếp tục vẽ tranh.
“Sùng Nghiệp, em muốn ăn mì anh nấu, được không anh ~~”
“Đợi tối nay anh tới nấu cho em nhé.”
“Nhưng bây giờ em rất đói a, dạ dày đang reo này, hôm nay vì muốn ăn mì anh nấu mà bữa sáng em cũng không ăn ~~~ Please ~~~”
“Nhưng ở chỗ này không tiện … “
“Sao lại không tiện chứ, chú không nhỏ nhen tới mức không cho anh nấu một bát mì cho em đâu, đúng không, chú.”
“Chuyện này … “ Cậu ấy có vẻ do dự một chút, sau đó quay lại nhìn tôi, ánh mắt trong suốt tỏ vẻ cầu xin.
Tôi mặt không chút thay đổi gật gật đầu.
Tôi không phải người nhỏ nhen như vậy, cùng lắm thì đến tối tôi sẽ vứt tất cả đống bát rác rưởi mà cô ta đụng vào.
Sùng Nghiệp đi ra ngoài. Nữ sinh kia đột nhiên chạy tới chỗ tôi, không đợi tôi đồng ý đã tùy tiện lật xem tác phẩm của tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Nhưng cô ta chỉ cười lạnh xem tranh, rồi đột nhiên quay đầu nhìn tôi nói : “Tiền bối à, ông không thấy mình rất quá đáng sao?”
Tiếng nói của cô ta không lớn, nếu ở phòng bếp thì không thể nào nghe được.
“Mỗi ngày đều chiếm lấy bạn trai của tôi.”
“Ông là biến thái đúng không?”
“Ánh mắt ông nhìn anh ấy cũng ghê tởm như loài giòi bọ vậy.”
“Ông muốn làm gì, chẳng lẽ ông thật sự muốn vấy bẩn anh ấy sao? Anh ấy vẫn còn là học sinh đấy, ông không quên đấy chứ?” (Ý muốn nói tới việc quan hệ với học sinh là phạm pháp, phải đi tù = =)
“Loại đồng tính luyến ái đáng chết nhưông nếu thèm muốn vậy sao không tới Gay bar tìm MB(money boy = call boy = trai gọi), nếu không có tiền thì tôi có thể trả thay ông đó.”
Cô ta đột nhiên trở mặt khiến tôi sửng sốt một hồi.
Bình thường thì tỏ ra ngoan ngoãn như vậy.
“Hô, nhìn không ra cháu lại là cô gái độc mồm như vậy đó.” Tôi châm điếu thuốc, cười lạnh : “Vậy một cô gái có dáng người bằng phẳng như cô rất đáng kiêu ngạo sao?”
“Ông!!!” Tôi nói tuyệt đối quá mức hiểm độc, khiến cô ta tức giận tới đen mặt. Thực ra cơ thể cô ta cũng tạm được, chỉ là bộ ngực mà thôi, không có gì đáng nói.
Cô ta hít sâu mấy hơi, lại cười lạnh : “Cơ thể của tôi còn chưa phát triển hết đó thôi, nhưng nếu để anh ấy biết được suy nghĩ dơ bẩn của ông, chắc chắn anh ấy sẽ ghê tởm ông.”
“Sao? Cô mắc bệnh tưởng tượng hay bị bại não vậy? Bộ trên mặt tôi có viết mấy chữ thầm mến cậu ấy sao? Tôi nói cho cô biết, buổi sinh nhật ngày mai tôi nhất định không để cậu ấy đi.” Tôi thực sự tức giận rồi, nhưng vì giấu diếm cảm xúc nên thanh âm vẫn hết sức lạnh nhạt.
“Ông!!!” Mặt cô ta hơi đỏ, hình như cũng rất tức tối, cắn răng nói : “Ông đừng tưởng tôi không biết, trên tường phòng ông có dán ảnh của anh ấy, trên đó còn viết rất nhiều lần tên anh ấy nữa, ông đúng là thằng già biến thái, có muốn tôi lập tức kéo anh ấy tới xem không?”
“ …………… “ Tôi có cảm giác như bị sét đánh trúng đầu, đồng tử lập tức giãn ra.
Thằng nhóc chết tiệt kia lại dám để cô ta vào phòng tôi lúc tôi đi vắng, mẹ nó chứ!
“Tôi cảnh cáo ông, đừng xen vào mối quan hệ của chúng tôi!” Cô ta lấy tay chỉa chỉa chóp mũi lạnh lùng cao quý của tôi nói : “Tôi là thấy ông lớn tuổi lại đáng thương mới không vạch trần bộ mặt thật của ông. Nếu ông an phận một chút thì còn dễ sống, tôi đã chụp lại bức tường đó, vì vậy, tốt nhất là ông nên ngoan ngoãn một chút, bằng không ngay cả người quen của anh ấy ông cũng đừng mơ tưởng làm được, lão già biến thái chết tiệt không biết xấu hổạ.”
“ … “ Con mẹ nó, tôi mới 31 tuổi mà đã bị coi là lão già sao?
Cô ta thấy tôi không nói câu nào, đột nhiên âm hiểm cười lạnh một tiếng nói : “Tôi thấy, người nhưông, khẳng định mỗi ngày đều nhìn ảnh bạn trai tôi để tự an ủi đúng không, ghê tởm chết đi được.”
“Bốp!”
Cảm xúc nháy mắt bùng nổ khiến tôi tát cho cô ta một cái, nhưng vẫn khống chế lực không mạnh lắm, dù sao tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, thật không ngờ cô ta lại khoa trương ngã xuống đất, tay gạt đổấm trà trên bàn, tạo ra tiếng rơi vỡ loảng xoảng.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?” Đang ở trong bếp nấu mì, Sùng Nghiệp giật mình chạy ra nhìn chúng tôi.
Cô ta một tay che mặt, hai mắt giả oan ức đỏ lên, thân mình ngã trên sàn khẽ run rẩy, giả vờ đáng thương muốn chết, còn tôi thì vẫn nhìn cô ta chằm chằm, một câu cũng không nói được.
Cậu ấy quay trái quay phải đánh giá chúng tôi một hồi, đột nhiên quay đầu nâng cô ta dậy hỏi : “Em lại làm gì chọc chú giận hả?”
Cô ta nhìn Sùng Nghiệp tới ngây ngốc, có vẻ không nghĩ tới việc cậu ấy lại hỏi như vậy, sau khi hít một hơi mới nhỏ giọng nức nở nói : “Em chỉ là muốn mát xa cho chú, hy vọng chú vui thì ngày mai sẽ cho anh tới dự sinh nhật của em. Anh cũng biết đấy, từ lúc chúng tôi chính thức quen nhau tới giờ rất ít có thời gian hẹn hò, ngày nào anh cũng phải ở nhà giúp chú, em cũng rất thông cảm cho anh, dù sao chú cũng chăm sóc cho anh bao lâu nay. Nhưng ngày mai chính là sinh nhật của em, em chỉ hy vọng ít nhất anh cũng tới dự sinh nhật thôi mà … “
“Câm mồm.” Tôi lạnh lùng cắt ngang lời nói dối của cô ta, quay lại chất vấn cậu ấy : “Vì sao cháu lại cho cô ấy vào phòng của chú?” Tôi là người rất có ý thức cá nhân, không phải người được tôi đồng ý căn bản không thể bước vào không gian riêng tư của tôi.
Từ trước tới nay cũng chỉ có duy nhất một người là cậu ấy mà thôi.
“Sao?” Cậu ấy sửng sốt, trên mặt có chút kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn về phía bạn gái.
“Lần trước anh giúp chú bị cắt vào tay, lúc đó em tìm không thấy hòm thuốc nên mới vào phòng chú xem có hay không … “ Cô ta sợ hãi giải thích, còn liếc tôi một cái.
Lời này khiến tôi vừa nghe xong liền phát hỏa, nói thế khác gì mắng tôi là kẻ không biết phải trái.
“Chú, là do cháu sơ suất, ngại quá.” Sùng Nghiệp dùng vẻ mặt hối lỗi nhìn về phía tôi, còn cúi đầu mấy cái. Bạn gái cũng vội vàng học theo cúi đầu, sau đó dựa vào ngực cậu ấy, giống như một người vợ yếu đuối : “Chú, xin chú đừng tức giận, lần sau chúng cháu nhất định sẽ chú ý.”
Tôi nở nụ cười.
Lồng ngực lại nhói đau.
Đúng là dáng vẻ của một đôi vợ chồng trẻ hoạn nạn có nhau.
“Cút.” Tôi chỉ thản nhiên nói : “Cùng nhau.”
Tôi đã không thể khống chế tâm trạng buồn phiền này.
“Chú?” Sùng Nghiệp kinh ngạc nhìn tôi, bởi vì tôi chưa từng đối xử với cậu ấy như vậy.
Nhưng tôi trực tiếp đẩy cả hai người ra khỏi cửa, sau đó mặt không để lộ chút biểu tình đóng cửa lại, khóa kỹ. Tôi biết lúc này trong mắt bọn họ tôi đã biến thành một kẻ không biết lý lẽ, không nghe người khác giải thích.
Thậm chí tôi còn phải đồng ý cho Sùng Nghiệp tới tham dự sinh nhật của cô ta.
Bởi vì tôi không chịu nổi kết quả sau khi cậu ấy biết việc ảnh chụp.
Giữa trưa ngày hôm sau, Sùng Nghiệp gọi điện tới.
Có lẽ ngày hôm qua thấy tôi tức giận không rõ lý do nên cậu ấy nói chuyện rất cẩn thận, sợ lại chọc giận tôi, đề tài chỉ quanh quẩn mấy chuyện thường ngày.
Nếu là bình thường, thấy cậu ấy gọi điện cho mình, tôi nhất định sẽ rất sung sướng, nhưng tại giờ phút này lại khiến tôi cảm thấy áp lực.
Cậu ấy nói chuyện cẩn thận như vậy, thậm chí còn có ý lấy lòng, cuối cùng muốn nói cái gì còn tưởng tôi không biết sao.
Không muốn đợi tới lúc cậu ấy chủ động mở miệng xin xỏ, tôi lạnh nhạt nói rõ : “Được, hôm nay chú cũng rất mệt, cháu không cần về nhà.”
Nói xong liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Cậu ấy cũng không gọi lại, phỏng chừng đang vui vẻ cùng bạn gái chuẩn bị cho buổi sinh nhật.
Tâm trạng trước nay chưa từng xấu như vậy, tôi vùi đầu làm việc, suốt buổi chiều cũng không hoàn thành được một bức. Thùng rác cạnh chân ngày càng đầy, giấy bỏ chất thànht đống.
Phiền.
“Thao!” (đ** – chửi bậy) Vô thức chửi bậy một tiếng, tôi đứng dậy cầm quần áo vào phòng tắm. Bình thường mỗi khi phiền muộn, tắm rửa sẽ khiến tâm trạng tôi tốt hơn.
Nhưng lần này lại không có tác dụng, khi tôi lau mái tóc ướt sũng bước ra căn phòng trống rỗng, cảm giác khó chịu tràn ngập trong não. Đến khi phản ứng trở lại, tôi kinh ngạc nhận ra mình đã thay quần áo, đi tới nơi bọn họ tổ chức sinh nhật.
Nhìn thấy người phụ trách tiếp đãi đứng ở cửa cùng một đám con trai con gái nối đuôi nhau đi vào, tôi lại cảm thấy hoảng hốt.
Những khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập sức sống đó khiến tôi cảm thấy bản thân mình cách chúng rất xa.
Đứng tại chỗ hồi lâu, đầu óc mờ mịt, chân cứ thế bước qua cửa.
Tuy không có thiếp mời nhưng kỹ xảo lừa gạt dọa nạt mấy cậu phục vụ trẻ tuổi cũng không làm khó được tôi. Cuối cùng cũng nhưý vào được bên trong, tôi liền đứng lẫn vào đám nam nữ trẻ tuổi ở đó.
Một người trung niên đột nhiên xuất hiện đứng giữa một đám nam nữ trẻ tuổi ăn mặc thời trang quả thật khiến không ít người dùng ánh mắt tò mò nhìn tôi, nhưng tôi mặc kệ tất cả, mắt dõi vào đám đông tìm kiếm thân ảnh người kia.
Rất nhanh đã tìm thấy được.
Cậu ấy mặc một bộ vét trắng, mái tóc chải nếp ngay ngắn, như một công tử trẻ tuổi nho nhã mà tỏa sáng. Dựa vào ngực cậu ấy chính là người bạn gái cũng mặc váy dạ hội màu trắng, cả hai giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ mỉm cười với đám bạn bè trẻ tuổi xung quanh.
Cả nam lẫn nữ đều rất phấn khích, ồn ào một hồi, sau đó bạn gái lớn mật ôm cổ cậu ấy, hôn nồng nhiệt.
Toàn bộ đều im lặng, sau đó là tiếng huýt sáo cùng với những lời chúc phúc vang khắp căn phòng, còn tôi, lại không thể nghe thấy bất cứ cái gì.
Chỉ kinh ngạc nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt cậu ấy.
Hóa ra, cậu ấy vẫn cười như vậy …
Tay của tôi càng ngày càng lạnh, bất giác lại nhớ tới một số kỷ niệm.
Lúc đó tôi đang đi làm, hàng ngày đều đi sớm về khuya, mệt không khác gì con chó.
Mỗi lần về tới nhà, lúc đó cậu ấy chỉ là một cậu bé mười tuổi, thường giận dỗi vì tôi về muộn, nhưng lần nào cũng đeo đôi dép lê to uỳnh của tôi chạy lạch bạch từ phòng phách ra, bổ nhào vào ***g ngực ông chú này. Sau đó hai cánh tay béo tròn nắm cằm của tôi, nhắm ngay mũi mà cắn một phát, rồi bật cười khanh khách giống như một thiên sứ nhỏ.
Tôi lần nào cũng hôn nhẹ lên khuôn mặt cậu bé, tùy ý nó kéo mình vào phòng khách ngồi xuống, chờ mong cậu bé đem một cốc nước đường trắng pha đường tới lấy lòng.
Đó là loại đồ uống rẻ tiền nhất, thật buồn cười, nhưng cũng là thứ đồ uống ngon nhất mà tôi từng nếm qua.
Bởi vì tôi biết, trước đây cậu bé sống rất cực khổ, chỉ là một cốc nước sôi bỏ thêm chút đường, đối với cậu bé mà nói đã là thứ vô cùng xa xỉ quý báu.
Mà cậu bé lại tình nguyện dùng thứ quý giá nhất của mình đưa cho tôi, nếu tôi không uống mới cẩn thận lại quý trọng uống hế cốc nước, thật sự là ngốc đến đáng yêu.
Cũng không biết từ lúc nào những chuyện đó bắt đầu thay đổi.
Nụ cười dịu dàng của cậu ấy dần trở nên cẩn trọng, những hành động thân mật cũng càng ngày càng ít.
Tôi nghĩ có lẽ do cậu ấy đã trưởng thành, tính cách cũng thay đổi.
Hóa ra không phải vậy.
Nụ cười dịu dàng của cậu ấy vẫn giống như trước …
Chỉ là không muốn cười với tôi mà thôi …
Tôi đứng tại chỗ cười cười, sau đó sắc mặt không hề thay đổi xoay người rời đi.
Đến khi trở lại đường cái, tôi lại bi ai phát hiện, chính mình vẫn chưa chết tâm, nghĩ tới việc không thể nhìn thấy cậu ấy lại không thể chịu được.
Thực ti tiện.
Tôi yên lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại không biết nên đi nơi nào.
Một chút cũng không muốn quay về cái nhà không ai chờ đó.
Sau đó, tôi tùy tiện vào một quán bar gần đó. Tuy không thích uống rượu, nhưng ít nhất rượu cũng có thể tiêu sầu.
Bước lên những bậc thang trải thảm đen, đẩy cửa đi vào quán bar, theo bản năng nhíu mày lại.
Quán bar trang trí rất lộng lẫy, không gian tối mờ ái muội. Ngay lúc đó, tiếng ca cuốn hút truyền tới tai tôi. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa sân khấu có một chàng trai xinh đẹp ăn mặc khêu gợi quỳ một gối trên ghế hát. Tiếng hát hòa lẫn với tiếng thở dốc càng lúc càng ái muội, thân thể thon dài dựa vào ghế tạo ra những động tác kích thích, đôi chân dài đeo bốt cong lên hết sức xinh đẹp.
Tôi có chút chán ghét chàng trai kia.
Kỳ thật, tôi không thích đàn ông.
Sùng Nghiệp là ngoại lệ duy nhất.
Nếu đã vào nhầm Gay bar, tôi cũng lười tìm chỗ khác, dù sao cũng chỉ tới uống rượu, đâu phải đi tìm trai.
Gọi phục vụ tìm cho tôi một bao sương (phòng nhỏ có bàn và ghế lô aka ghế sô pha dài, giống như phòng karaoke), tùy tiện chọn vài loại rượu rồi bắt đầu ngồi uống.
Tôi không thích mùi vị của rượu, cay cay, rất kỳ quái, không hiểu vì sao lại có nhiều người thích uống như vậy, nhưng nếu uống vào có thể khiến tâm trạng thoải mái hơn thì tôi cũng chấp nhận.
Uống hết hai bình, tôi dần cảm thấy mơ hồ, vẫn coi như có chút thanh tỉnh, chỉ là muốn đi vệ sinh.
Đẩy cửa, lắc lư bước ra ngoài, hỏi phục vụ vị trí của WC, tôi nửa dựa vào tường đi tới trước. Chỗ này rất lớn, không dễ dàng gì mới tìm được WC. Đi vệ sinh xong, trên đường về phòng lại bị kẻ khác quấy rối.
Tên đó là người nước ngoài, vừa cao vừa to, kéo tay tôi nói luyên thuyên gì đó cũng không rõ.
Tôi lắc lắc đầu, tỏ ý phải đi, đối phương chẳng những không buông tay mà còn dựa sát vào tôi. Tôi cười lạnh, rồi đột nhiên rút dao găm từ túi sau dí vào yết hầu của tên đó.
“Ok, ok, I am sorry … “ Tên ngốc kia biết không làm ăn gì được liền buông tay, tôi mặt không chút thay đổi đẩy hắn ra, lạnh lùng bước đi. (mèn ơi, đoạn này chú Ngôn cực kì kool ^_