Vó Ngựa Thảo Nguyên

Bách Lý Đồ thật giả chưa phân, Lý Kiên hàm oan

Ngọc Kỳ Lân khai nhãn phù điêu, họa vô đơn chí

Như Lai tửu quán.

Lại thêm một mùa xuân sắp tới, Tạ Vô Phong và Lệ Ân Đình đã gần hai năm không được ngắm nhìn đào hoa giữa bão tuyết trong tiết nắng xuân nơi đại mạc. Năm đầu tiên là nhớ đong đầy, không chịu nổi nhưng đến năm nay lại chỉ là cảm giác cay cay nơi khóe mắt, nghèn nghẹn trong lòng một chút.

Có lẽ, chàng đã bắt đầu thấy quen.

Trung Nguyên trong hiểu biết của Tạ Vô Phong là nơi phồn hoa, nhiều cám dỗ, là nơi rất xa, rất xa Mông Cổ. Không có người thân của chàng ở đó, cũng không có lấy một huynh đệ hay bằng hữu. Mọi thứ đều mơ hồ cho đến khi tất cả dần trở nên chân thật, chàng biết mình thật sự đã trở về.

Không phải trở về trên lưng Yên Vũ sau một ngày rảo đại mạc vui chơi, cũng không phải trở về dưới căn nhà gỗ đơn sơ sau một ngày tung tăng nơi thảo nguyên ngập nắng, chàng trở về nơi chôn nhau cắt rốn, nơi thật sự là quê hương của chàng. Thứ quê hương mà từ lần đầu trở về đã đặt lên vai chàng một trọng trách nặng nề.

Lấy trong tay nải ra một chiếc hộp nhỏ, thứ đồ bên trong vẫn sáng dù chàng có mở ra hay không. Thứ ánh sáng ma mị làm bùng phát ham muốn chiếm đoạt của hàng vạn người, thứ khiến chàng phải đặt chân về lại một nơi xa lạ, nơi cô độc không một chỗ dựa nhưng vẫn phải dặn lòng cố gắng tiến về phía trước, không được lùi bước.

Đã hơn một tuần kể từ ngày gặp gỡ Băng Thanh Cốc chủ, sức khỏe Tạ Vô Phong đã tốt hơn rất nhiều. Vài ngày trước, Chiêu Tâm Đan vì lo lắng dư độc lần trước còn sót lại, để tồn đọng lâu sẽ gây nguy hại cho kinh mạch, ảnh hưởng không tốt đến con đường luyện công sau này nên có đến thăm, tiện thể bắt mạch cho chàng. Lần đó, Tạ Vô Phong phát hiện, ánh mắt Chiêu Tâm Đan nhìn chàng đã không còn như lúc trước. Cái ánh nhìn miên man, vô định, không buồn không vui, nó khiến chàng có cảm giác mối quan hệ của hai người bắt đầu rẽ sang một hướng khác.

- Ngươi định làm gì với nó?

Tiếng Chu Linh vang lên phá tan chút hồi ức và những suy nghĩ rời rạc, không định hướng. Tạ Vô Phong quay đầu nhìn nàng, hỏi:

- Cô biết nó không?

Vừa hỏi chàng vừa hất mặt về chiếc hộp đang đặt trên bàn. Chu Linh mỉm cười, nói:

- Ta thì không biết nó là gì cả. Chỉ biết mười mấy năm qua cha ta đã giữ nó rất cẩn thận, còn cấm ta tuyệt đối không được bước vào mật thất. Nơi đó rộng như thế, hóa ra chỉ để cất giấu một thứ bé tí thế này, nhưng nhờ đó lại chứng tỏ một điều, thứ bên trong chiếc hộp hẳn là phải chứa đựng một bí mật cực kì lớn.

Tạ Vô Phong tặc lưỡi, gật gù nói:

- Không hổ là đại tiểu thư của U Linh sơn trang, nhìn nhận vấn đề thật sâu sắc, tỉ mỉ và toàn diện. Tại hạ khâm phục!

Chu Linh gạt tay chàng sang bên, ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà, hỏi:

- Lắm lời! Nói đi, ngươi định làm gì với nó?

Tạ Vô Phong suy tư một lát rồi nói:

- Ta định đưa nó cho Tống Thanh Dực.

Chu Linh không quá bất ngờ, chỉ là có chút ngờ hoặc, nàng hỏi:

- Chúng ta đồng hành cùng nhau lâu như thế, sự tin tưởng ngươi dành cho ta có thể dùng trong lúc này không?

Tạ Vô Phong cười nói:

- Ta vốn không định giấu cô gì cả. Thật ra, lúc Chu thúc thúc trao cho ta miếng ngọc này đã có nói ta biết vài bí mật liên quan đến nó. Hiện giờ, cả thiên hạ không ai không biết, phù điêu ở mật thất của phủ quốc công chính là thứ chứa đựng ngọc Kỳ Lân, và chỉ cách vài ngày nữa thôi sẽ là đêm trăng tròn, ta muốn nhân cơ hội này để mượn hoa dâng phật.

Chu Linh nhíu mày, hỏi lại:

- Ngươi là muốn mượn tay Tống Thanh Dực để..

Tạ Vô Phong âm trầm mà chắc chắn:

- Thành Phá Lãng không ngồi yên chờ đợi đâu.

Chu Linh định nói thêm nhưng nhìn vào ánh mắt Tạ Vô Phong lúc này, nàng biết, không thể nào thay đổi được nữa, chỉ đành âm thầm chờ đợi, dĩ nhiên lúc cần có thể báo ngay cho cha nàng biết để kịp thời xoay chuyển.

* * *

Phủ quốc công.

Năm tháng xoay vần, tính từ lần gặp gỡ đó đến nay, mỗi khi nhớ lại, Tống Trích Tư đều cảm thấy bản thân đã già đi không ít. Dĩ nhiên, đằng đẵng hai mươi năm, ông đã không còn cái thời trẻ trung, nhiệt huyết nhưng tín nghĩa và trung thành với lời hứa vẫn chưa bao giờ nguội lạnh trong ông. Nếu trước thời gian dự định, ông có bất trắc gì thì con trai ông sẽ tiếp tục thay ông hoàn thành nó. Tuy chưa bao giờ nói ra nhưng với ông, Tống Thanh Dực thật sự xuất chúng hơn người, là niềm tự hào của phủ quốc công và cả chính ông nữa.

Tiết Minh đứng cạnh đã lâu, trông theo từng vết hằn cùng những lần nhíu mày của Tống Trích Tư mà lo lắng, đến cuối cùng chịu không nổi liền buộc miệng hỏi:

- Quốc công, sắp đến đêm trăng tròn rồi. Sao vẫn chưa thấy người mà vị đạo sĩ năm xưa nói đến?

Trăng đêm uống nhẹ giọt sương đọng lại trên phiến lá phình trướng bụng nằm im lìm nơi đầu liễu đong đưa, Tống Trích Tư trầm ngâm đưa ly trà lên miệng định uống nhưng lại thôi, chậm rãi nói:

- Không gấp. Mà thật ra, nó cũng không phải là điều cốt lõi. Thứ quan trọng là ngọc Kỳ Lân, đến nay vẫn biệt vô âm tín. Ta đang lo, liệu mọi việc có xoay chuyển hay không, những tiên đoán của người đó đến nay vẫn đúng như in, chỉ còn một bước cuối cùng nữa mà thôi.

- Tiết Minh, ngươi có biết tại sao năm xưa ta lại bảo ngươi mở sẵn cửa của căn hầm bí mật không?

Hai mươi năm trước, mỗi ngày theo lệ, Tiết Minh đều cùng Tống Trích Tư vào mật thất kiểm tra bức phù điêu còn hay mất, y là người mở cũng là người đóng lại cánh cửa đó. Tuy nhiên, có một lần Tống Trích Tư bảo y là đừng đóng, lúc ấy y không hiểu, đến giờ vẫn không hiểu.

- Lý Kiên từ nhỏ đã thích sưu tầm bảo vật, rất có hứng thú, không phải là kiểu đam mê nhất thời.

Tiết Minh như ngờ ngợ hiểu ra, chầm chậm nói:


- Ý ngài là ngài cố tình để thiếu tướng quân biết được sự tồn tại của bức phù điêu rồi thông qua mối quan hệ của ngài ấy với đại thiếu gia Lý gia để tìm ra ngọc Kỳ Lân sao?

Tống Trích Tư thở dài:

- Ta chỉ đang tìm cơ may trong vô vàn điều không tưởng mà thôi. Kết quả cho thấy, không có thứ gì có được nhờ vào may mắn cả.

- Chỉ còn vài ngày nữa là đến đêm trăng tròn, ta rất trông đợi, liệu rằng quang định thiên trong truyền thuyết có thật sự tồn tại hay không..

* * *

Phiêu Kỵ Doanh.

Bẵng đi hơn một tháng không về lại quân doanh, Tống Thanh Dực với làn da rám nắng ngày nào giờ lại có chút trắng trẻo, hồng hào, quân lính trong doanh không khỏi nhịn cười, cho rằng tướng quân của họ giờ chẳng khác gì thư sinh tuy vai mang gùi sách nhưng lại vận giáp phục. Tử Xung Lân Thanh cũng cười, hai mắt y híp lại, tủm tỉm một góc, Tống Thanh Dực đưa tay ra hiệu, y từ tốn kiềm chế, bắt đầu đi về phía chàng.

- Tử Thanh, trông ta mắc cười lắm sao? Ngươi, và bọn họ nữa, cứ kỳ quặc thế nào ấy.

Tử Xung Lân Thanh cười nói:

- Thiếu tướng quân, ngài bây giờ chẳng khác gì lúc mới vào quân là mấy.

Lời này của Tử Xung Lân Thanh đem hiện thực quay về hồi ức của mười năm trước, Tống Thanh Dực lần đầu vào quân doanh. Chàng theo chủ soái lúc bấy giờ là Kinh Kỳ vào Phiêu Kỵ Doanh dưới lời đề nghị của cha chàng, mục đích là để học tập rèn luyện. Khi ấy, chàng đúng là cũng giống như bây giờ, tuy cũng một thân võ nghệ nhưng trông qua tướng mạo lại không khác gì những thư sinh nho nhã, trói gà không chặt. Đám quân sĩ lúc ấy còn cho rằng cả giáo chàng cũng không nhấc nổi huống gì là cưỡi ngựa, bắn tên. Những ngày tiếp theo, Tống Thanh Dực đã dùng chính thực lực của bản thân để khiến tất cả họ phải tâm phục khẩu phục, về sau thì hết mực trung thành, cùng chàng xông pha chiến trận, lập nên bao công trạng vẻ vang.

- Ngươi nhắc ta mới nhớ. Chỉ ở nhà có một tháng mà ngay cả ta còn cảm thấy bản thân yếu ớt chứ nói gì đến bọn họ.

Tử Xung Lân Thanh rót cho chàng ly trà, nói:

- Thiếu tướng quân, lần này ngài bị thương không nhẹ, nên tịnh dưỡng nhiều hơn. Với lại, điều mà Lý đại thiếu gia nói lần trước, ngài có suy nghĩ gì không?

Tống Thanh Dực thở dài, chậm rãi nói:

- Nghĩ, tất nhiên phải nghĩ. Chỉ là ta không biết phải bắt đầu từ đâu. Có quá nhiều sự trùng hợp, có quá nhiều mối liên quan.

"Rốt cuộc thì hai mươi năm trước đã xảy ra những chuyện gì? Liệu thảm án của phủ Bình Dương năm đó có liên quan gì đến những chuyện này hay không?"

- Thiếu tướng quân, về lá thư đó..

Tống Thanh Dực mỉm cười, thong thả nói:

- Không sao, người gửi là người ta quen. Là Tạ Vô Phong lần trước chúng ta gặp ở trấn Bình An, huynh ấy hẹn ta tối nay gặp mặt. Tuy không rõ là chuyện gì nhưng chắc không có quá nhiều điều lo lắng đâu. Ngươi không cần theo ta, tự ta đến đó một mình được rồi.

Tử Xung Lân Thanh lập tức phản đối:

- Không được. Thiếu tướng quân, chuyện ám sát ở lễ hội ngài quên rồi sao? Lần đó cũng là ngài bảo thuộc hạ không được đi theo. Lần này có nói thế nào thuộc hạ cũng nhất quyết phải theo.

Tống Thanh Dực cười nói:

- Không cần làm quá vấn đề lên, ngươi như vậy mẹ ta sẽ lo lắng thêm đấy. Chuyện ở lễ hội ảnh hưởng không nhỏ, gây chấn động cả Đại Đô, dù là kẻ ngốc cũng biết phải làm thế nào trong hoàn cảnh này. Với lại, thêm ngươi cũng không nhiều mà bớt ngươi thì sẽ đỡ gây chú ý hơn đó. Huống hồ, có thể ám sát được ta, kẻ đó cũng phải có bản lĩnh lắm, hắn không ngu tới nỗi tự đưa mình vào rọ đâu. Ta ấy à, càng là đi một mình thì sẽ càng an toàn. Hơn nữa, từ phủ tới tửu quán cũng không xa, ngươi yên tâm đi.

Tối đó, Tử Xung Lân Thanh vận y phục của Tống Thanh Dực, với tầm chiều cao tương đương nhau, dưới ngọn đèn le lói trong tư phòng, y giả vờ đọc sách, biểu hiện rất tập trung, thành công vượt qua kiểm tra của Cao Lâm Mạn. Tống Thanh Dực theo lời hẹn một mình đến Như Lai tửu quán. Trong đêm, một bóng người lướt qua, theo sau lại có thêm một bóng người nữa, chủ đích bám theo, không có ý định rời đi.

* * *

Như Lai tửu quán.

Chén rượu vơi đi lại đầy, đã được nửa tuần rượu Quế Hoa, Tống Thanh Dực tửu lượng không cao, dĩ nhiên là say trước, sống mũi đã cay xè, giọng ngà ngà hơi men. Chàng đưa mắt nhìn Tạ Vô Phong, đáy mắt ai đó như sầu như bi lần nữa khiến chàng lay động.

- Tạ huynh có tâm sự sao?

Tạ Vô Phong lắc đầu, chân bắt chéo đong đưa, mắt nhắm hờ, thong thả nói:

- Tại hạ thật ngưỡng mộ Tống huynh, có thể sống hết mình với nguyện ước của bản thân. Nếu được một lần như thế, ta cũng muốn thử.

Tống Thanh Dực bật cười, nói:

- Đây là lần đầu tiên có người nói ngưỡng mộ ta. Tạ huynh biết không, huynh nhìn ta thế nào ta không rõ, nhưng nếu nói đến ngưỡng mộ thì Thanh Dực đối với Tạ huynh mới chính là ngưỡng mộ.

- Thanh Dực yêu cái gọi là tự do trong mắt huynh, yêu cái gọi là hiệp nghĩa giang hồ trong cách hành xử của huynh, càng yêu hơn cái gọi là tùy hứng trong từng lời huynh nói, trong từng việc huynh làm.

- Huynh biết không, ta từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, có những lời không thể nói, có những việc không thể làm và có cả những thứ không thể không buông bỏ.

Tạ Vô Phong cười nhạt, uống một hơi cạn chén rượu, hơi men phả vào thinh không từng chút một theo hơi thở của chàng, tiếng gió động đậy từng nhịp say mèm, ngủ hờ trên mái tóc vị thiếu niên.

- Tự do? Phải, ta đã từng rất tự do. Giữa mênh mông đại mạc, giữa bạt ngàn thảo nguyên, không một ai cản bước.

- Thiếu tướng quân có xem Tạ mỗ là bạn không?

Câu hỏi bất ngờ kèm theo ánh nhìn kiên định của Tạ Vô Phong khiến Tống Thanh Dực không muốn tỉnh rượu cũng không được. Chàng nhíu mày, tay nhẹ nhàng đặt chén rượu lên bàn, trầm giọng nói:

- Ngày đó cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện ở trấn Bình An, sau thì lại sinh tử một ải ở sông Tô Hoài, trừ phi trong mắt Tạ huynh, bấy nhiêu vẫn chưa đủ để Thanh Dực có thể được huynh xem là bạn..


Tạ Vô Phong lắc đầu, cảm thán nói:

- Thiếu tướng quân hiểu lầm rồi. Tạ mỗ từ xa tới đây, ở Đại Đô này, ta không có bằng hữu, điều này huynh biết mà. Đêm nay không phải tự dưng mà ta muốn hẹn huynh đến đây. Tất nhiên, là vì có việc muốn nhờ vả.

Tống Thanh Dực trầm ngâm giây lát rồi dứt khoát nâng chén rượu uống cạn:

- Như Thanh Dực đã nói, ta yêu chính nghĩa trong lòng huynh. Nếu như huynh tin tưởng, Thanh Dực quyết không phụ ủy thác.

* * *

Đông Xưởng.

- Đã lâu thế rồi, cuối cùng cũng chịu xuất hiện.

Thành Phá Lãng mỉm cười, hai hàng mày đồng điệu nhướng lên, biểu hiện khá hài lòng với tin tức vừa được nghe từ Trần Lăng.

Bản thân Trần Lăng cũng theo đó mà ngầm cảm thấy được thừa nhận, hắn hừ lạnh một tiếng, môi trên cong một đoạn, đôi mắt đầy dã tâm từ lâu đã chiếm lấy gần như toàn bộ điểm nhấn trên gương mặt hắn. Nếu nói còn sót lại chút gì tử tế, có lẽ là chiếc đồng tiền sâu hoắm như cắm rễ ở má phải, mỗi khi hắn cười, sẽ để lại đâu đó trong mắt người đối diện một khoảnh khắc tươi sáng, nhưng cũng sẽ rất nhanh, ánh sáng đó vụt tắt, thu về tầm mắt với con ngươi đen láy, và mùi máu tanh toát ra từ lưỡi kiếm hắn mang theo bên mình.

Bỏ công mua chuộc không ít tai mắt giăng khắp Đại Đô từ năm năm trở lại đây, cuối cùng tối hôm qua hắn cũng nhận được mật báo thỏa lòng mong đợi.

- Lão chủ, chúng ta có cướp không?.

||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||

Thành Phá Lãng đưa mắt nhìn Trần Lăng, đáy mắt xoáy sâu vào gương mặt lạnh tanh không cảm xúc, không phải một lúc mà là rất lâu sau đó, ông mới chậm rãi nói:

- Uổng công cho ngươi theo ta bao năm. Cướp ư? Tại sao phải cướp? Lẽ nào ngươi không biết, thứ ta cần không chỉ đơn giản là ngọc Kỳ Lân. Cướp thứ đó, có lợi ích gì chứ.

Trần Lăng nhíu mày, cúi thấp đầu, do dự. Đúng như Thành Phá Lãng vừa nói, tuy hắn đã theo ông nhiều năm nhưng quả thật không thể nào nhìn thấu suy nghĩ và cách làm của ông. Hai mươi năm trước, Thành Phá Lăng dốc toàn lực tìm kiếm ngọc Kỳ Lân, cuối cùng biết được nó đang trong tay Trương Nhất Sơn, ông đã thiên la địa võng giăng một cái bẫy lớn, để rồi ba năm sau đó biến vụ cướp bảo ngọc thành cuộc thảm sát toàn gia. Từ đó đến nay, trong suy nghĩ của Trần Lăng, thứ Thành Phá Lãng muốn chỉ đơn giản là ngọc Kỳ Lân.

- Phù điêu đang ở phủ của Tống Trích Tư, giờ ngọc Kỳ Lân lại hữu duyên được đưa tới tay Tống Thanh Dực, vậy chi bằng chúng ta cứ nhân cơ hội này mượn nước đẩy thuyền.

Trần Lăng vẫn cố chấp, hỏi thêm:

- Lão chủ không cần ngọc Kỳ Lân sao?

Khóe môi Thành Phá Lãng cong lên một đường mỹ mãn, ánh mắt thâm sâu nhìn vào không trung, giọng khàn đặc:

- Ngọc Kỳ Lân, quang định thiên, Bách Lý Đồ, ngươi có biết, tất cả những thứ đó, hướng đến ai không?

Trần Lăng như hiểu ra gì đó, hắn nhìn biểu hiện trên mặt của Thành Phá Lãng mà không khỏi lo lắng, nghi hoặc hỏi:

- Lão chủ, ngài là muốn..

Thành Phá Lãng nhếch nhẹ môi trên, thấp giọng:

- Ngươi nói xem.

* * *

Phủ quốc công.

- Thiếu tướng quân, thiếu tướng quân..

Tống Thanh Dực mơ hồ với những suy nghĩ miên man, bỏ qua tiếng gọi của Tử Xung Lân Thanh. Được hồi lâu mới thờ ơ đáp lại:

- Ta nghe rồi, đừng gọi nữa. Có chuyện gì?

Tử Xung Lân Thanh lo lắng:

- Thiếu tướng quân, ngài có tâm sự gì đúng không? Từ tối qua đến giờ, thuộc hạ thấy ngài có gì đó lạ lắm.

Tống Thanh Dực miễn cưỡng trưng ra bộ mặt hững hờ, nói:

- Ta ấy à? Làm gì có tâm sự chứ. Ta chỉ đang nghĩ chút chuyện riêng thôi. Ngươi bắt đầu giống mẹ ta rồi đó, Tử Thanh.

Tử Xung Lân Thanh oan ức:

- Thiếu tướng quân, ta.. ta đang lo lắng cho ngài thật mà. Ngài lại còn trêu ta.

Tống Thanh Dực bật cười, nói:

- Ai nói ta trêu ngươi, ta nói thật đó.

- Được rồi, ta không sao. Tử Thanh, ngươi.. theo ta lâu thế rồi, ta trong mắt ngươi là người thế nào?


Tử Xung Lân Thanh hẳn nhiên bất ngờ trước câu hỏi này của Tống Thanh Dực. Vốn y cho rằng người như chàng, tuy không lộ rõ sự kiêu ngạo ra bên ngoài, nhưng tự hào bản thân thì không thể thiếu, sao lại đi hỏi y câu hỏi hoang đường thế này.

- Thiếu tướng quân, tối qua Tạ công tử đã nói gì, sao ngài lại hỏi như vậy?

Tống Thanh Dực lắc đầu rồi lại gật đầu, sau thì xua tay nói:

- Không có, mà thật ra là có, nhưng nó.. Tử Thanh, ta lại hỏi ngươi, ngươi nói xem Tạ Vô Phong, huynh ấy là người thế nào, có thân phận ra sao?

Tử Xung Lân Thanh suy tư một lát:

- Chính trực, nghĩa khí, thẳng thắn, có lòng thương người và còn.. là một người trọng chữ tín.

Tống Thanh Dực bật cười, hỏi lại:

- Trọng chữ tín? Ngươi đâu thân với huynh ấy, sao lại nói thế?

Tử Xung Lân Thanh mỉm cười, đắc toại:

- Vì thiếu tướng quân xem ngài ấy là bằng hữu.

Tống Thanh Dực mỉm cười, đáy mắt long lanh đọng vài giọt lệ, hóa ra trong mắt Tử Xung Lân Thanh chàng là người trọng chữ tín, thế thì lời nhờ vả lần này, dù có chết, chàng cũng nhất định phải làm cho bằng được.

Vầng trăng tròn trịa như cái bát lớn in rõ trong con ngươi đen láy, Tống Thanh Dực chầm chậm mở nắp hộp, lần nữa ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt hảo của bảo ngọc trong truyền thuyết.

- Hóa ra đây chính là ngọc Kỳ Lân. Quả nhiên là một miếng ngọc đẹp. Nhưng mà Tạ Vô Phong, huynh rốt cuộc là ai? Có quan hệ thế nào với Bình Dương Vương phủ? Và tại sao phải vạn dặm xa xôi đến Trung Nguyên làm gì?

* * *

Như Lai tửu quán.

Trời không chút nắng, một vài giọt mưa nhẹ nhàng cũng đủ làm cả đoạn đường phút chốc vắng tênh. Đến Đại Đô đã hơn một tháng, đây là lần đầu tiên hiếm hoi Chu Linh thấy kinh thành không ồn ào, huyên náo, giữa cơn mưa rào trong tiết xuân cận kề, nàng thấy mình như đang sống lại những ngày ở Mạc Bắc, cùng ông ngoại dạo khắp đó đây, Liên Nhân Trại chính là nơi gửi gắm nhiều kí ức nhất của Chu Linh.

- Nhớ nhà à?

Tiếng Tạ Vô Phong trầm ấm bên tai, Chu Linh nghe tim bậc lên những cung âm rộn rã, nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười nhã nhặn, không chút vội vàng khiến đóa hoa trên môi ai đó đột nhiên đẹp hơn bội phần. Tạ Vô Phong bật cười trong vô thức, khoảnh khắc ngắn ngủi đem chút ôn nhu gửi gắm vào lời nói:

- Cô có hối hận không?

Chu Linh ngẩng đầu nhìn Tạ Vô Phong, hai mắt long lanh màu nắng nhạt, nàng nhíu mày, khó hiểu:

- Chuyện gì chứ?

Tạ Vô Phong không nói gì, khoanh tay tựa vào cửa sổ, thả mắt vào khoảng không vô định. Ngoài trời đang mưa nhưng trong mắt chàng lại như có nắng, một màu nắng dịu dàng, đủ để sưởi ấm trái tim của Chu Linh.

- Ta chưa từng nói cho huynh nghe nhỉ? Bổn cô nương trước nay chưa từng làm việc gì không có lợi cho mình.

Tạ Vô Phong nhìn Chu Linh hồi lâu rồi nghiêm túc nói:

- Kẻ chúng ta sắp phải đối mặt là một trong những thế lực mạnh nhất hoàng cung đại nội, Thiết Y Vệ. Bị thương chỉ là thứ yếu, rất có thể sẽ mất mạng. Một kẻ võ phu như ta mang theo hai tiểu cô nương khả ái bên mình lại không thể bảo vệ chu toàn, hổ thẹn không dám nói.

Chu Linh nhấc nhẹ môi trên, dưới làn mưa lất phất của tiết trời se lạnh, vài lọn tóc mỏng được điểm tô bởi những giọt mưa vội vàng ghé qua khiến nàng mỏng manh và ủy mị hơn bao giờ hết. Tạ Vô Phong bỗng thấy lòng dấy lên chút xót xa, dù sao nàng cũng là tiểu thư danh giá, từ nhỏ đã quen sống cao sang, ấy thế mà từ lúc quen biết chàng, rồi đi theo chàng đến Đại Đô và cứ như vậy mà bị cuốn vào vòng xoáy ân oán của chàng, bèn không khỏi cảm thấy bất an, tội lỗi.

Chu Linh mím môi, nhìn chàng thật lâu. Không biết là do mưa lạnh khiến giọng nàng bị run nên lời nói ra đứt quãng hay vì một lý do gì khác mà thanh âm thốt ra sau đó mang theo chút xúc cảm, khó diễn đạt thành lời:

- Nếu, ta nói nếu thôi, nếu có thể thuận lợi vượt qua ải này, huynh có thể đáp ứng ta một chuyện không?

Tạ Vô Phong ôn nhu nhìn nàng, miệng cười nói:

- Không thể.

* * *

Phủ quốc công.

Không phải ngày thao quân cũng chẳng có chiến sự gì cấp bách, ấy vậy mà từ chiều, nội phủ trên dưới đã được sắp xếp đâu vào đấy, phủ quốc công hiện tại bày trận thế như chiến trường, quân vây tứ phía.

Vầng trăng tròn treo lơ lửng nơi đáy mắt Tống Thanh Dực, chàng và cha chàng đã chuẩn bị từ chiều, tất cả lối ra vào trong phủ đều được bố trí canh phòng cẩn mật, những ai không liên quan không được vãng lai trong phạm vi quy định.

Dưới ánh sáng bàng bạc của đêm trăng tròn, ngọc Kỳ Lân đang hòa làm một với bức phù điêu thiếu nét, khiến tất cả trở nên hoàn mỹ, không một kẻ hở. Hai luồng sáng trắng và vàng được phóng ra từ mắt thanh long và kỳ lân hỏa ngay lập tức hòa vào làm một đâm thẳng không trung, khiến cả một vùng trời bỗng nhiên bừng sáng, cuối cùng rơi xuống và vụt tắt. Khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi thứ xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Tống Trích Tư nhìn theo hướng ánh sáng ban nãy, nhíu mày:

- Uất Châu sao?

Trong đêm, một bóng đen khinh công như bay về phía phát ra ánh sáng kỳ lạ vừa nãy, theo sau là bóng một người khác. Thiếu niên huyết y hành bộ như mây đuổi theo hắc y nhân kia chính là Tạ Vô Phong.

Tên hắc y nhân dừng chân sau khi phát giác có người theo dõi. Hắn quay đầu, nở nụ cười gian xảo, chất giọng trầm khan không lẫn vào đâu được:

- Ngươi.. là Tạ Vô Phong?

Tạ Vô Phong nhướng mày, nói:

- Tìm ngươi lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi. Trần Lăng, trả mạng cho sư phụ ta.

Chưa cần lời xác nhận từ hắc y nhân, Tạ Vô Phong ngay lập tức rút kiếm, khinh công đi tới, trong màn đêm mờ ảo, chỉ nghe tiếng khí giới chạm nhau ken két, vầng quang ánh lên loang loáng, soi rõ khuôn diện. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm đầy nét u ám, Tạ Vô Phong cảm nhận rõ ràng khí tức bức người khi mắt chạm mắt với hắc y nhân. Chàng thu kiếm về sau vài ba chiêu đọ sức, thu tầm mắt về thanh kiếm trên tay hắc y nhân.

- Một bảo kiếm tốt.. nhưng thật đáng tiếc.

Trần Lăng tra kiếm vào bao, tay gỡ khăn che mặt, nhìn thẳng Tạ Vô Phong, nói:

- Một bảo ngọc tốt.. nhưng cũng thật đáng tiếc.


- Lão chủ đoán quả không sai, ngươi là muốn lấy ngọc Kỳ Lân để buộc ta lộ diện.

Tạ Vô Phong điềm nhiên, không hề e dè trước sát khí trên người của Trần Lăng, chàng thản nhiên nói:

- Kết quả cho thấy, các ngươi đã thật sự mắc bẫy, không đúng sao?

Trần Lăng cười phá lên nhưng ngay lập tức thu hồi giọng điệu, nói:

- Vậy à? Tạ Vô Phong, ngươi.. chẳng khác gì người cha đó của ngươi là mấy nhỉ? Đều ngu xuẩn như nhau.

Nói rồi, hắn đưa tay ra ám hiệu gì đó, tứ phía tức thì có khoảng sáu tên hắc y nhân xuất hiện, xem ra bọn chúng đã mai phục ở đây rất lâu. Giây phút này, Tạ Vô Phong cảm nhận rõ ràng nhất lời Tạ Sâm từng nói "Hoàng Hoa là một cái gì đó rất khác, nó và phần còn lại của thế gian".

- Đây chính là.. Trung Nguyên sao?

* * *

Như Lai tửu quán.

- Chu Linh.. Chu Linh, cô mau tỉnh lại đi, tỉnh lại.. Chu Linh.

Thanh âm bên tai dồn dập những tiếng ồn ào, trước mắt là một khoảng trời cao vời vợi, không gian vô định xa tít chẳng thấy điểm dừng, Chu Linh cố mở to mắt để nhìn kỹ mọi thứ xung quanh, đến khi tất cả đã dần trở nên rõ ràng hơn, người nàng thấy lại là Lệ Ân Đình.

- Cô.. sao.. sao cô lại ở đây?

Lệ Ân Đình sốt sắng, không kịp đỡ Chu Linh ngồi dậy đã ngay lập tức vồ vập:

- Giờ không phải lúc hỏi câu này. Sư huynh của ta đâu rồi? Tối qua nói chuyện cùng cô xong, huynh ấy không có về phòng.

Chu Linh bất giác nhớ lại tối qua, rõ ràng nàng đang nói chuyện cùng Tạ Vô Phong kia mà, sao lại ngủ quên mất được chứ.

- Cô nói huynh ấy không có ở phòng sao? Đã tìm thử dưới sảnh chưa?

Lệ Ân Đình luống cuống, nói năng không rõ ràng:

- Không có, chỗ nào cũng không có. Ta thậm chí còn đến cả Dược Tâm Đường hỏi nữa, cũng không có.

Chu Linh bắt đầu có những lo lắng, có thể Lệ Ân Đình còn chưa biết sự tồn tại của ngọc Kỳ Lân, cô thậm chí có thể vẫn chưa biết ý định của Tạ Vô Phong, còn nàng vốn đã biết được kế hoạch của chàng từ trước đó, sự lo lắng lúc này hẳn là nhiều hơn gấp bội.

- Cô ở yên đây nhé, tuyệt đối đừng đi đâu. Đợi ta về.

Lệ Ân Đình chưa kịp có phản ứng gì, cả một cái vạt áo cũng chẳng thể níu lại.

Chu Linh đã tức tốc rời đi, hướng về phủ quốc công.

- Chu cô nương.

Vốn đang vội vàng cùng tâm trạng khá bất an, Chu Linh chẳng để ý trên đường có ai, hay đang có việc gì. Nghe thấy tên mình, nàng bất giác nhìn lên thì phát hiện, hóa ra là Tống Thanh Dực.

- Tống.. thiếu tướng quân, Tạ Vô Phong có ở chỗ huynh không?

Tống Thanh Dực ngơ ngác, hỏi:

- Ơ, ta đang định đến tửu quán tìm huynh ấy đây. Huynh ấy không có ở đó à?

Chu Linh càng thêm bất an, giọng lạc đi thấy rõ:

- Không có.

Tống Thanh Dực trông qua sắc diện của Chu Linh thì không khỏi suy tư, bèn hỏi:

- Có chuyện với huynh ấy sao? Tối hôm trước gặp nhau, chẳng phải vẫn bình thường à. Lúc ra về huynh ấy còn tỉnh táo hơn cả ta.

Chu Linh không nói không rằng, mắt đảo khắp nơi, lòng ngổn ngang những lo âu khó tả. Lần đầu gặp nhau ở tùng lâm nơi U Linh sơn trang ngập nắng, thiếu niên ấy không phản không tránh, chấp nhận đứng trước mũi kiếm của nàng chỉ vì muốn gặp được cha nàng, bày tỏ tâm tư. Suốt một năm trời, không quản nắng mưa, vất vả, ngày đêm với kiếm, tuy chàng một câu cũng tiết kiệm với nàng nhưng quan tâm thì chưa bao giờ ít đi. Lần này đến Đại Đô, vui chơi là thứ yếu, nàng là vì lo cho an nguy của chàng nên mới bất chấp tất cả đi theo. Cả đến kế hoạch của tối hôm qua, nàng vốn đã định sẽ cùng chàng đối mặt.

Đứng giữa dòng người dập dìu qua lại không ngớt, cõi lòng Chu Linh dấy lên một nỗi đau khó tả, sống mũi cay cay, khoảnh khắc giọt lệ mặn chát chạm vào bờ môi, nàng hiểu rõ tim mình hơn bất cứ ai, rằng chẳng biết từ lúc nào, Tạ Vô Phong trong lòng nàng đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng, ngay đến cả bản thân nàng cũng không biết.

- Chu cô nương.. Chu cô nương.. cô có sao không?

Chu Linh sụt sùi, nàng lấy tay quẹt nhanh giọt lệ đang chảy hai bên gò má, nói:

- Không sao. Thiếu tướng quân, ngọc.. ngọc Kỳ Lân thì sao? Nó còn ở chỗ huynh không?

Tống Thanh Dực gật đầu, lấy trong người ra một chiếc hộp, đưa cho Chu Linh, nói:

- Vẫn ở đây, ta đang định đến tửu quán đưa lại cho huynh ấy. Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì?

Chu Linh nhíu mày, hỏi:

- Khoan đã, huynh nói là trả sao? Thế tức là tối qua huynh đã..

Tống Thanh Dực gật đầu, nói:

- Đúng thế, tối qua ta và cha đã xác định được nơi phát ra quang định thiên. Sáng nay, ông ấy đã vào triều bẩm tấu với hoàng thượng chuyện này rồi.

Chu Linh ngạc nhiên, hỏi:

- Quang định thiên? Chỉ với ngọc Kỳ Lân và bức phù điêu vào đêm trăng tròn?

Tống Thanh Dực thoáng ngạc nhiên, đáy mắt Chu Linh ánh lên chút suy tư, nàng đang nghi ngờ với chính điều mà bản thân từng được biết.

"Thế còn.. máu chân long thiên tử thì sao.. Tạ Vô Phong, rốt cuộc huynh đang ở đâu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận