Chương 15: Đừng chạy trốn tôi.
"Cô mang thằng nhỏ đi đến giờ này với trai mà coi được hả?" – Hải Lý ngồi trên bệ cửa chờ đợi từ tối đến bực mình vô cùng, vừa nhìn thấy Hiểu Bạch bế a ben xuống xe thì anh liền nổi cáu hét to khiến A Ben giật mình, dụi mắt ngơ ngác nhìn.
"Anh đến đây làm gì?" – Hiểu Bạch không quan tâm đến thái độ Hải Lý, muốn bế a Ben đi lên nhà.
"Cô có đi với trai thì cũng không nên lợi dụng đứa nhỏ như vậy!" – Hải Lý cầm túi quà trên tay vẫn tỏ thái độ vô cùng giận dữ. Vì nhìn thấy tình hình có chút lộn xộn nên Trương Hàm bước xuống xe.
"Anh nói năng cho đàng hoàng một chút!" – Hiểu Bạch nhìn thẳng Hải Lý quát lên. Trương Hàm không quan tâm chuyện gia đình này xoay người toang lên xe thì Hải Lý dùng tay kéo lại.
"Tôi chưa giải quyết xong cậu định chuồng à!" - Hải Lý trợn mắt nói với Trương Hàm.
"Anh buông tay tôi ra!" – Trương Hàm cau mày hất tay Hải Lý ra, khiến anh loạng choạng té rồi quay người bước đi, Hải Lý như một con thú phát điên, lao đến đánh vào mặt Trương Hàm một cái, do không phòng vệ trước anh bị đánh một cái rõ đau. Hiểu Bạch để a Ben xuống lao vào can ra.
<Bóp> - "Anh điên hả? Tôi đi với ai liên quan gì đến anh! Anh về lo cho cô vợ xinh đẹp của anh mới đúng!" – Hiểu Bạch kéo Hải lý ra, tát cho anh một bạt tay, hét toáng lên. Hải Lý bị bạt tay đánh như trời giáng xuống khiến anh có chút ngẫn ngơ, đầu óc mơ hồ như dần dần có chút khái niệm.
"Huhuhu" - A Ben khóc lớn lên không hiểu chuyện gì chạy đến ôm chân Trương Hàm, anh bế đứa nhỏ lên, tay thì xoa bóp vùng mặt, cau có nhìn Hải Lý như một con thú điên.
"Đi!" – Hiểu Bạch níu tay Trương Hàm kéo anh đi vào bên trong chung cư bỏ lại phía sau Hải Lý vẫn đứng đó, có lẽ anh đã uống rượu khá nhiều nên không thể kiềm chế được hành động của mình, chạy đến tận đây mà quấy rối.
Trương Hàm bị Hiểu Bạch kéo đi không kháng cự mà ngược lại ngoan ngoãn đi theo cô lên nhà. Không để ý tay Hiểu Bạch cứ nắm mãi tay Trương Hàm không buông ra, Trương Hàm nhìn bàn tay mình được nắm bởi một người phụ nữ nhưng lại không hề có toang tính như những cô gái khác khiến khóe miệng anh nở ra nụ cười nhưng nhanh chóng biến đi.
Mãi cho đến khi vào bên trong nhà Hiểu Bạch mới nhận ra mình đã nắm tay Trương Hàm mãi không buông nên có chút mắc cỡ mà buông ra. Nhanh để trứng gà vào luộc, cô làm ra vẻ tất bật để che giấu đi sự xấu hổ của bản thân mình.
Do đã biết phòng A Ben ở đâu nên anh đưa cậu bé vào đó cho ngủ ngon giấc, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt của A Ben, lâu lâu cậu bé con hước nhẹ khiến Trương Hàm dâng lên sự đồng cả, cảm thông vô cùng. Trương hàm toang đi về thì Hiểu Bạch cản lại, cô không dám nhìn thẳng mặt anh nên cúi mặt nói.
"Anh đợi chút, trứng gà sắp chín rồi! Không mai sẽ bị bầm thì không tốt!" - Hiểu Bạch vừa vào nhà liền nhanh chóng vào bếp tìm trứng gà nấu lên dành cho Trương Hàm.
Trương Hàm ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa nhìn Hiểu Bạch tất bật trong bếp, anh chợt cười mỉm, có lẽ người ta nói đúng khi một người đang yêu sẽ trở nên điên một chút. Trong tình huống hôm nay nếu như là Trương Hàm bình thường chắc chắn anh sẽ đánh cho Hải Lý một trận nhừ tử, nhưng ngược lại anh lại cảm thấy không quá tức giận mà còn có chút vui vẻ. Sự biến đổi trong cảm xúc của anh khiến anh biết được nguyên nhân chính là người phụ nữ kia, người đang tất bật trong bếp với gương mặt có phần mệt mỏi nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp vốn có.
Sau khi trứng gà chín, Hiểu Bạch để trứng ga vào chiếc khăn tay quay lại thì Trương Hàm đã ngủ gật trên ghế sofa, cô có phần lúng túng không biết nên làm gì, có nên lăn cho anh hay không.
Hiểu Bạch đi vào phòng lấy 1 chiếc mền đắp lên cho anh, rồi cô để nhè nhẹ trứng nóng lên mặt anh, nhưng Trương Hàm không mở mắt dậy, vẫn ngủ rất ngon, Hiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, cứ thế nhẹ nhàng lăn. Cô nhìn Trương hàm đang nằm trước mặt, khoảng cách thật sự gần, cô chưa bao giờ nhìn người đàn ông nào khác Hải Ly gần như vậy! Có phần hơi lúng túng, hai má Hiểu Bạch đỏ cả lên. Cô vội đứng lên bất ngờ tay Hiểu Bạch bị kéo mạnh khiến cô ngã nhào về phía Trương Hàm, cô ngã vào lòng anh, Hiểu Bạch ngơ ngác, chớp mắt nhìn Trương Hàm vẫn nhắm tịt mắt không có biểu hiện gì.
"Chưa lăn xong mà!" – Trương Hàm môi mấp máy nói, mắt vẫn tuyệt nhiên nhắm chặt.
"Nhưng như vậy thì không tiện!" – Hiểu Bạch ấp úng nói, hai má cô đỏ ửng vô cùng, tim như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực mình.
"Vậy sao!" – Trương Hàm mở mắt ra nhìn người phụ nữ đang nằm gọn trong lòng mình, gương mặt hai người thật sự rất rất gần nhau chỉ một chút cố gắng anh có thể hôn cô, nhưng anh không muốn. Nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, anh không tin người phụ nữ này đã có 1 đứa con rồi!
Trương Hàm cứ để như vậy một lúc thì mới buông tay ra, Hiểu bạch nhanh chóng ngồi phịch xuống sàn nhà, lúng túng nhìn bâng quơ đi nơi khác.
"Như vậy thoải mái lăn được rồi chứ!" – Trương Hàm nhắm mắt lại trầm giọng nói, Hiểu Bạch như một robot vô thức làm theo lời anh, cô tưởng như lòng ngực mình sẽ vỡ ra mất nếu như trái tim cô cứ đập như vậy mãi không ngừng, cô cảm nhận được hai má mình nóng rang.
"Anh ngủ đi, trễ rồi sáng đi cũng được, nếu không ngại anh ngủ trong phòng, tôi qua với a Ben vẫn được!" – Hiểu Bạch lúng túng nói, không dám nhìn thẳng Trương Hàm.
"Ở đây được rồi!" – Trương Hàm chỉnh lại mền trên người mình giọng nói có phần ôn hòa vui vẻ. Hiểu Bạch ợm ờ rồi đứng lên cất quả trứng và đi vào phòng.
"Đừng có chạy trốn tôi!" – Trương Hàm nhắm mắt nói anh không quan tâm đến thái độ Hiểu Bạch đang ngẫn tò tè ngay cửa ngây ngô nhìn anh.
Quả thật đối với cô là một đêm Noel đang nhớ
.......
<Reng, reng reng> - Tiếng chuông điện thoại reng lên Hiểu Bạch mở mắt nhìn đồng hồ trước mặt đã gần 6 giờ sáng rồi, giờ này ai còn gọi cho cô nữa chứ.
"Alo"
"Cái gì... Ở đâu? Được rồi!" – Cúp điện thoại xuống Hiểu Bạch như không tin vào tai của mình. Nhanh chóng thay quần áo đi ra khỏi phòng, thấy Trương Hàm đang ngồi điềm đạm trên ghế sofa đọc báo sáng, cô có cảm giác người đàn ông này ở nhà cô nhưng lại nhìn thấy anh thoải mái tự nhiên như đang ở nhà chính mình.
"Có chuyện gì?" – Nhìn nét mặt căng thẳng của Hiểu Bạch, Trương Hàm nhanh chóng nhận ra có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.
"Ba của A Ben bị tai nạn giao thông đêm qua hiện đang ở bệnh viện!" – Hiểu Bạch vẫn chưa thật sự bình tĩnh lại ngơ ngác nhìn Trương Hàm.
"Đi!" – Trương Hàm xếp tờ báo lại, đứng lên ra cửa quay lại nhìn Hiểu Bạch.
Trương Hàm đưa Hiểu Bạch đến bệnh viện xem tình hình, đúng là có dù như thế nào thì họ cũng từng là vợ chồng suốt 10 năm trời, dù không còn gì thì đó cũng là bố của con trai của cô.
Hiểu Bạch nhìn thấy Sophia ngồi trước cửa phòng cấp cứu thất thần, thái độ nhàn nhạt Hiểu Bạch đến trước mặt cô hỏi
"Chuyện như thế nào? "
"Tôi không biết, anh ấy gây tai nạn, đầu va chạm nặng..." – Sophia nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Hiểu Bạch, Hiểu Bạch cảm thấy trong lòng có chút đồng cảm với cô gái ngồi trước mặt mình.
"Vào trong ấy bao lâu rồi?" – Hiểu Bạch vẫn bình thản hỏi tiếp, cô cảm thấy rất rõ bản thân đã không còn chút tình cảm nào với Hải Lý nữa rồi, với cô anh hiện tại chỉ là bố của con trai mình không hơn không kém. Tình cảm vợ chồng cứ ngỡ mãi còn nhưng hôm nay cô mới biết nó đã không còn nữa.
"Từ nửa đêm qua! Tôi không dám gọi chị đến sáng mới dám... Tôi xin lỗi đã làm phiền!" - Sophia ngập ngừng trong tiếng nấc khe khẽ của mình nói.
Bất ngờ cửa phòng cấp cứu mở ra tập trung sự chú ý của mọi người vào đó.
"Ai là người nhà của bệnh nhân Mạnh Hải Lý" – Y tá bước ra lớn tiếng hỏi, Sophia bước lên, Hiểu Bạch vẫn đứng yên vị trí của mình, với cô hiện tại với Hải Lý chỉ là hai người xa lạ không có bất kỳ quan hệ gì.
"Phẫu thuật thành công, bệnh nhân vẫn còn mê, sẽ tỉnh lại trong ngày hôm nay, người nhà theo dõi sát nhé!"
"Vâng cảm ơn bác sĩ!" – Sophia cười tươi vui mừng cảm ơn rối rít. Quay sang nhìn Hiểu Bạch vui vẻ.
"Chúc mừng cô, chồng cô khỏe mạnh rồi, vậy tôi xin phép!" – Hiểu Bạch mỉm cười nhàn nhạt rồi rời khỏi bệnh viện, câu nói tưởng thể như nhát dao tự khứa vào mình ngày nào nay cô lại có thể nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy đủ thấy Hải Lý đã thật sự biến mất khỏi trái tim Hiểu Bạch rồi.
Cô đã từng rất đau khổ vì anh nên khi thoát khỏi cái bóng ma đó, Hiểu bạch cảm thấy thật sự như được tái sinh lại từ đầu, cảm giác nhẹ tơn của cơ thể.
<Ting ting ting> - Hiểu Bạch vừa đi bộ ra khỏi bệnh viện về phía trạm xe bus thì tiếng còi xe inh ỏi từ sau lưng cô khiến cô phải xoay người lại nhìn.
"Tôi đói bụng rồi!" – Trương Hàm hạ cửa kính xuống, nhìn Hiểu Bạch, gương mặt cũng không thể hiện rõ cảm xúc chỉ chậm rãi nói.
<dr.meohang>