Vợ Nhà Người Ta

Sau khi tôi về phòng thì không ngủ được, bụng có chút không thoải mái. Tôi vất vả ngủ đi lại tỉnh dậy vì đau.

Cơn đau thắt vô cùng mãnh liệt, tôi che bụng, cuộn tròn người lại. Nhưng vẫn không chống lại cơn đau, tôi cảm thấy mình sắp đau đến chết.

Tôi cố gắng kêu cứu mạng, tôi cảm giác mình sắp chết rồi.

Nhưng không ai trả lời, tôi cảm thấy mình đã rất cố gắng. Nhưng tôi mở miệng kêu lên thì rất yếu ớt.

Cơn đau lại xuất hiện làm cho tôi hôn mê bất tỉnh.

Cũng không biết bao lâu, tôi từ từ tỉnh lại. Lúc tôi mở mắt ra cảm thấy ánh sáng yếu ớt. Sau đó thấy được sườn mặt Hoa Tử Việt.

Tôi ở trong xe của anh anh đang lái xe.

“Kiên trì một chút, lập tức đến bệnh viện.” Anh nhẹ giọng nói.

Trên kính chắn gió, giọt mưa dày đặc rơi xuống. Mưa thật sự rất to, tầm mắt phía trước cũng mơ hồ, mưa quá lớn.

Bụng tôi vẫn đau, nhưng tôi cố gắng thoải mái, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Anh không lên tiếng, chỉ nhìn phía trước, nghiêm túc lái xe. Thỉnh thoảnh anh quay đầu nhìn tôi một cái, quan sát tình trạng của tôi, trên mặt tràn đầy nôn nóng.

Tuy rằng đêm khuya nhưng xe trên đường vẫn không ít, một lát sau, phía trước kẹt xe, cũng không biết có phải xảy ra tai nạn hay không.

Xe ngày càng nhiều, tiếng còi xe không ngừng vang lên, nhưng vẫn kẹt cứng.

Lúc này bụng tôi lại đau lên từng cơn, giống như dao nhọn đâm vào.

Hoa Tử Việt nhìn tôi, bỗng nhiên xuống xe, mở cốp xe, anh cầm áo mưa mặc cho tôi: “Nhịn một chút, lập tức sẽ đến.”

Khi tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, anh ôm tôi từ trong xe ra. Trong mưa to chạy về phía trước.

Người anh nghiêng về phía trước, cố gắng dùng nửa người che chắn tôi trong lòng, hơn nữa tôi mặc áo mưa, không thể ướt nhiều được. Nhưng anh hoàn toàn ướt nhẹp.

Hốc mắt tôi nóng lên, có chất lỏng không ngừng chảy ra, cũng không biết là nước mưa hay là nước mắt. Cơn đau lại kéo tới, tôi lại hôn mê bất tỉnh.

Khi tôi tỉnh lại đã nằm trên giường bệnh.

Hoa Tử Việt đang đứng bên cạnh, dùng khăn lông lau tóc. Anh nhìn thấy tôi tỉnh thì giống như thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này y tá cầm mâm thuốc đến, khi cô ta treo bình thuốc lên, tôi bắt đầu lo lắng, cơ thể phát run.

Cô ta ra hiệu tôi đưa tay, tôi cố gắng co lại, không muốn đưa tay ra.

Y tá quay đầu nhìn Hoa Tử Việt, Hoa Tử Việt nhíu mày lại.

“Cô là trẻ con sao, còn sợ chích?” Giọng Hoa Tử Việt có hơi giận.

Tôi không phải là trẻ con, nhưng tôi thật sự sợ chích. Nỗi sợ kim tiêm không thể nào nói rõ với người khác được, chỉ có tôi mới biết đó là chuyện kinh khủng thế nào, cả người tôi run rẩy, sẽ nôn mửa, đột nhiên choáng váng.

Phản ứng mãnh liệt này không phải dựa vào ý chí là có thể khắc phục, đó là phản ứng bản năng của cơ thể và tâm lý, là điểm yếu của tôi.

“Cô chóng mặt sao? Thả lỏng một chút là được.” Y tá nói, đưa tay muốn cầm tay tôi.

Tôi cố gắng né tránh: “Cầu xin cô, tôi không thể chích. Cầu xin cô.”

Y tá không có cách nào khác, dừng lại nhìn Hoa Tử Việt.

Hoa Tử Việt hơi nhíu mày, giống như đang kiềm chế cơn tức giận trong lòng. Anh cúi người ngồi cạnh giường bệnh: “Tiểu Phong còn không sợ chích, kiên cường một chút được không?”

Tôi xấu hổ lắm, nhưng tôi không có cách nào: “Tôi xin lỗi, tôi không thể chích, tôi sẽ run rẩy, nôn mửa, choáng váng. Chuyện khác đều được, nhưng không thể chích. Tôi xin lỗi…”

Hoa Tử Việt im lặng một chút, quay đầu nói với y tá: “Để bác sĩ nghĩ cách khác đi.”

Y tá nhìn tôi khinh thường lắc đầu, sau đó đi ra ngoài. Một lát sau, cô ta lại tiến vào, nói chỉ có thể tạm thời uống thuốc trước, nhưng thuốc có tác dụng chậm hơn rất nhiều.

Hình như thuốc có tác dụng an thần, tôi uống thuốc xong thì ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại thì thấy Hoa Tử Việt khoác áo blouse trắng, nằm nghiêng trên giường bệnh, dường như đã ngủ rồi.

Chân anh rất dài, bởi vì nằm nghiêng nên có hơn nửa chân để bên ngoài, tư thế ngủ này chắc chắn không thoải mái.

Tôi nhẹ nhàng di chuyển chân của anh, chuẩn bị đặt chân anh lên giường. Nhưng anh nghiêng người tỉnh lại.

“Tôi xin lỗi…”

“Còn đau không?”

Chúng tôi đồng thời lên tiếng, nhưng nội dung không giống nhau.

Tôi sửng sốt, ngây ngốc nhìn anh, muốn đợi anh nói trước. Trong lòng tràn ngập biết ơn anh, nhất thời không biết nói thế nào.

“Còn đau không?” Anh chỉnh lại áo sơ mi, đưa tay vuốt mái tóc rối.

“Không đau. Cảm ơn anh.” Tôi nhẹ giọng nói.

Anh không trả lời: “Rốt cuộc vì sao cô lại sợ chích như thế?”

Tôi lắc đầu: “Không phải sợ, là vô cùng sợ hãi. Chích làm cho tôi sống không bằng chết.”

Anh híp mắt đào hoa: “Chúng ta lấy đơn thuốc rồi về nhà, bác sĩ nói cũng không sao, chỉ là ăn thức ăn có vấn đề. Không có việc gì.”

Khi anh nói ‘Ăn thức ăn có vấn đề’ thì đáy mắt lạnh lẽo. Tôi bỗng nhiên nhớ lại, tối hôm qua bọn họ ăn cơm tối ở nhà ba mẹ anh.

Nhưng anh không nói rõ, tôi cũng không hỏi đến cùng. Cũng không tùy tiện suy đoán lung tung.

Bên ngoài mưa đã tạnh, trời rạng sáng, buổi sáng sau cơn mưa làm cho không khí tươi mát. Hoa Tử Việt mở cửa xe cho tôi, cẩn thận thắt dây an toàn cho tôi. Động tác dịu dàng. Trái tim tôi ấm áp, trong lòng bỗng nhiên kích động, đưa tay ôm lấy anh.

Anh dừng lại động tác. Mấy giây sau, tôi cảm thấy mình hơi kích động, buông anh ra, xấu hổ nhìn anh.

Anh nhẹ nhàng vỗ mặt tôi, sau đó đóng cửa xe lại, ngồi ở ghế lái khởi động xe.

Trên đường không ai nói chuyện. Tôi nhìn thành phố được mưa tẩy rửa, nhìn Hoa Tử Việt yên lặng lái xe thì có cảm giác cuộc sống mới vui sướng, ngọt ngào trong lòng.

Sau khi về nhà, Hoa Tử Việt thay quần áo rồi đi làm, trước khi đi anh dặn dò tôi không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Tiểu Phong nghe nói tôi không đi làm thì ở nhà với tôi.

Tôi cũng đã lâu không có thời gian chơi với cậu bé, nên đồng ý xin nghỉ cho cậu bé một ngày.

Giữa trưa uống thuốc xong thì cơ thể đã hoàn toàn không sao. Lúc tôi và Tiểu Phong chơi trong sân thì bong bóng không cẩn thận bay lên lầu ba.

Tiểu Phong vẫn luôn nói tôi đi lấy bong bóng, tôi hơi do dự, bởi vì tôi biết Hoa Tử Việt không cho người khác lên lầu ba.

Nhưng tôi lại tò mò rốt cuộc lầu ba có cái gì? Bây giờ tôi là vợ của anh, tôi lên lầu ba lấy bong bóng cho con chắc cũng không tính là quá đáng chứ?

Lúc trong lòng con người muốn làm chuyện gì đó, sẽ luôn tìm cho mình rất nhiều lý do hợp lý để ủng hộ suy nghĩ đó. Dưới yêu cầu của Tiểu Phong, cũng dưới sự xúi giục của suy nghĩ trong lòng, ma xui quỷ khiến tôi đến phòng Hoa Tử Việt tìm chìa khóa trong ngăn kéo, mở khóa cửa sắt.

Tôi tò mò lại lo lắng, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Đi đến cửa phòng thứ nhất, tôi nhẹ nhàng vặn ổ khóa, cửa không khóa, dễ dàng mở ra, đẩy cửa ra, khung cảnh trước mắt làm cho tôi sửng sốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui