Vợ Nhàn Rỗi Không Muốn Ly Hôn

Nâng mắt nhìn ba gã giám đốc điều hành đang khóc không ra nước mắt tự trách họa là ở miệng mà ra, Bạc Cạnh cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nắm tay Bạch Nhạc Ninh bước vào trong thang máy.

‘Đinh’ một tiếng, thang máy rất nhanh đã lên tới nơi.

Vừa ra khỏi thang máy, Bạch Nhạc Ninh liền cố gắng giãy cổ tay ra, đáng tiếc là không có kết quả, cô lảo đảo theo sát sau lưng Bạc Cạnh: “Anh Bạc… Anh Bạc! Chậm một chút, em không theo kịp!”

Bạc Cạnh lại không chịu buông ra, kéo cô đi thẳng vào trong phòng làm việc của mình, vừa đi vừa nói với thư ký Phùng: “Đi thông báo với trợ lý Nhậm, chiều nay đừng để bất kỳ người nào đến quấy rầy tôi.”

Thư ký Phùng gật đầu, sau đó im lặng quay trở về phòn thư ký.

Bạch Nhạc Ninh vẫn còn cố gắng giãy giụa: “Buông ra, ai da, em bảo anh buông ra…” Câu kế tiếp kết thúc khi cửa phòng bị đóng chặt.

Vừa vào phòng, Bạc Cạnh áp cô vào cánh cửa, kéo áo của cô lên, Bạch Nhạc Ninh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đôi môi ấm áp của Bạc Cạnh bao phủ.

“Anh!” Bạch Nhạc Ninh chỉ cảm thấy trước ngực bỗng dưng lạnh lẽo, sau đó đầu v* nhạy cảm bị ngậm chặt, đột nhiên bị tập kích bất ngờ khiến cô vô lực chống cự, cũng không muốn chống cự, chỉ dứt khoát nhắm mắt lại, để mặc cho Bạc Cạnh làm thịt.

Sau một lúc lâu, Bạc Cạnh mới miễn cưỡng ngẩng đầu, hôn lên vành tai của cô, khẽ thổi khí vào bên trong: “Bé con tức giận như vậy là bởi vì bọn họ nói xấu anh sao?”

Khóe mắt cô đỏ lên, không biết là vì tức giận hay vì bị anh trêu đùa: “Người ta không thích bọn họ nói xấu anh!” Cô cất tiếng như đang làm nũng…

Bạc Cạnh nghe vậy thì ánh mắt lập tức trở nên sáng rực, anh lại vùi đầu tiếp tục liếm mút bầu ngực trắng như tuyết, sau đó lại ngẩng đầu, bờ môi lướt qua cằm rồi chạm vào môi cô, kịch liệt mút vào.

Bạch Nhạc Ninh cũng không kịp nói gì, chỉ giữ lấy bả vai của Bạc Cạnh, dùng sức đáp trả lại nụ hôn của anh.

Có được sự khích lệ của cô, bàn tay vốn đang để sau lưng, bây giờ chuyển lên trước ngực cô, trêu chọc nhũ hoa màu phấn hồng bên trái, một tay khác cũng không nhàn rỗi, ngón tay bắt đầu trượt theo đường cong tuyệt đẹp, từng chút từng chút cởi ra tất cả lớp quần áo bên ngoài, sau đó bá đạo lưu lại ‘dấu vết viếng thăm’ trên mỗi một chỗ trên cơ thể cô, cuối cùng lại nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng, muốn cô trở nên nhiệt tình hơn.

Bạch Nhạc Ninh cất tiếng rên rỉ đúng như anh mong đợi.

Bạc Cạnh nắm lấy tay cô, đẩy cô xuống ghế sofa, sau đó anh lập tức đè xuống, chậm rãi cởi sạch đồ lót trên người cô, để cho toàn bộ vẻ đẹp của cô hiện ra trước mắt anh.

“Bảo bối Ninh Ninh, em thật đẹp, hại anh muốn em bao nhiêu lần cũng không đủ…” Anh khẽ gọi tên cô, nỉ non cất lời yêu say đắm, lại khẽ thở dài nhìn xuống phía dưới người mình.

Bạch Nhạc Ninh xấu hổ sớm đã nhắm tịt mắt, thế nhưng đôi chân lại lặng lẽ vòng lên hông anh, liều mạng khơi dậy ham muốn sâu trong lòng anh.

Ánh mắt của anh bỗng trở nên nóng rực, phái nam căng cứng đang cọ sát bên ngoài cửa huyệt ướt át, vài lần đã muốn xông vào, lại vài lần tránh ra khiến cho Bạch Nhạc Ninh khó chịu rên rỉ, không khỏi dùng chân kẹp chặt anh hơn.

Đột nhiên, phái nam to lớn không hề báo trước mà tiến vào hoa huy*t mềm mại, hung hăng cắm sâu đến tận cùng.

“A!” Bạch Nhạc Ninh hô lên, lại bị Bạc Cạnh cúi thấp người, dùng đôi môi nóng bỏng ngăn lại tiếng thét chói tai của cô: “Ưm….”

Chìm trong sự tiến công mãnh liệt của Bạc Cạnh, cơ thể của Bạch Nhạc Ninh cũng đung đưa theo từng lần đưa đẩy, toàn bộ lực chú ý cũng tập trung vào nơi được anh nhấn chìm trong sự sung sướng, cô vô lực không thể nghĩ gì nữa, chỉ có thể liều mạng vịn chặt lấy anh, mặc cho đôi môi của anh càn rỡ hôn liếm, mắc cho anh cuồng dã ra vào…

Trận hoan ái này không biết đã kéo dài bao lâu, trong lúc mơ màng, Bạch Nhạc Ninh lại nghe thấy Bạc Cạnh nỉ non bên tai, lời anh nói khiến cô xúc động không thôi: “Ninh Ninh, anh yêu em!”

Mấy ngày sau, cha Bạch từ Singapore trở về lại nghe nói con gái tức giận ở trong công ty.

Ngẫm lại thì tổng giám đốc Đào, bạn già của ông đã xử lý xong chuyện này, mà con trai của Đào Úy Nhiên cũng đã động tay động chân một chút, cho ba gã nhân viên kia phải nhận lấy sự trừng phạt thích đáng, cho nên cha Bạch cũng không tiện nhúng tay vào nữa.

Vì thế ông đem ‘họng pháo’ nhắm vào con gái mình: “Ninh Ninh, sao con lại nói như thế ở công ty? Cái gì mà ‘tôi là con gái của chủ tịch, tôi kiêu căng tùy hứng cũng là chuyện nhà tôi’? Bảo bối nhà chúng ta học được cách ỷ thế hiếp người từ bao giờ vậy? Baba cũng không nhớ đã từng dạy con như vậy nha?”

Bạch Nhạc Ninh im lặng liếc mắt xem thường, “Baba nên làm rõ ràng trước đi, là bọn họ nói xấu anh Bạc cho nên con mới cho bọn họ một bài học, cũng không phải là do con có lỗi trước.”

Cha Bạch nhìn thoáng qua Bạc Cạnh đang ngồi bên cạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giả vờ như không biết gì cả, ông lại trêu ghẹo nói: “Coi như không phải là lỗi của con thì cũng không được tùy tiện nói câu ‘đuổi việc’ người ta dễ dàng như vậy chứ, bọn họ đều là nhân tài không thể thiếu của công ty, mặc dù miệng mồm có xấu một chút nhưng cũng bởi vì bọn họ tự cho mình tài giỏi nên có chút không cam lòng thôi, nếu đuổi việc, chẳng may bọn họ oán hận, quay trở về trả thù công ty thì chẳng phải chúng ta mất nhiều hơn được sao?”

“Con mặc kệ.”


Tính tình bướng bỉnh của Bạch Nhạc Ninh bộc phát, cũng không thèm quan tâm đến món quà nhỏ mà cha mình đem từ Singapore về.

“Baba không nói giúp người nhà thì thôi, lại còn không phân rõ trắng đen? Cái gì mà có chút không cam lòng, bọn họ rõ ràng là đang phỉ báng, phỉ báng đấy! Bọn họ nói anh Bạc đầu cơ trục lợi, còn nói anh ấy thông đồng với con gái chủ tịch, còn… nói rất nhiều lời khó nghe, baba cũng chưa nghe được nửa câu mà sao đã quay về chỉ trích con trước rồi?”

Sau khi căm giận bất bình phát tiết xong, cô ném bộ quần áo mới từ trong hộp quà ra, sau đó ầm ầm chạy lên lầu, ‘Rầm’ một tiếng, cửa phòng bị đóng mạnh.

Đối với sự tức giận đột ngột của con gái, cha Bạch kinh ngạc một lúc lâu.

Qua một lúc lâu, ông mới bất đắc dĩ nói với con rể tương lai: “Tiểu Cạnh à, con không quản nó sao? Tính tình nó càng ngày càng ương bướng, mới có vài ngày không gặp mà đã không còn nghe lời của ba nữa rồi.”

Bạc Cạnh thấy chuyện không liên quan đến mình, chỉ ngang nhiên nói: “Ninh Ninh đã trưởng thành, cũng có ý nghĩ của riêng mình, chúng ta cứ ở một bên quan sát là tốt rồi, cần gì phải so đo chứ?”

Cha Bạch cảm thán: “Nó như vậy chẳng phải là do con đã quá mức cưng chiều đó sao?”

Bạc Cạnh cười: “Ba chẳng lẽ không cưng chiều Ninh Ninh sao?”

Cha Bạch thở dài, già mồm át lẽ phải nói: “Ba là đau lòng con gái! Giờ nó đã lớn rồi, ba đem nó giao cho con, sao con lại không dạy dỗ nó cho tốt?”

Bạc Cạnh chỉ cười cười, cũng không buồn giải thích.

Nhưng cửa phòng của Bạch Nhạc Ninh lại đột nhiên mở ra, ‘Rầm’ một tiếng, một cái đầu nhỏ ló ra ngoài: “Ba ba không quản được con gái mà lại đi nói người khác sao!” Nói xong lại ‘Rầm’ một tiếng nữa, đóng cửa lại. Cha Bạch trợn mắt, râu tóc dựng lên: “Phản! Phản rồi!”

Kết quả là, còn chưa kịp trừng mắt với đứa con gái bất hiếu kia thì ông lại nhịn không được mà bật cười, ông cũng biết, chuyện lần này phần lớn không phải lỗi của con gái mình, nhưng ông vẫn phải nhắc nhở nó, không thể tạo thói quen cho con gái luôn dựa vào cha được.

Bạc Cạnh nhìn hai cha con từ trước tới nay tình cảm vô cùng tốt, bây giờ lại đấu võ mồm, anh cũng không nhịn được mà bật cười, nói với cha Bạch: “Ba đừng trách Ninh Ninh, dù sao cũng là do con không tốt!”

Cha Bạch nói: “Bây giờ nói gì cũng vô dụng.” Ông chỉ chỉ về phòng của con gái: “Con bé này không để ý tới ba rồi, con nói ba phải làm sao bây giờ?”

Bạc Cạnh thong thả đứng dậy, nhấc chân dài bước về phía thang lầu: “Không cần lo lắng, đến giờ cơm cô ấy sẽ tự nhiên nguôi giận thôi, để con đi khuyên nhủ Ninh Ninh, cũng không phải là chuyện gì lớn, dỗ cô ấy một chút là được rồi.”

Nghe anh nói như vậy, cha Bạch không khỏi thở dài: “Con bé Ninh Ninh này, việc gì cũng nghe theo con, chỉ nghe người ta nói xấu con vài câu, vì con, cũng dám lớn tiếng với ba! Aiz, con bé này phân biệt đối xử như vậy làm ba thật đau lòng nha!”

Bạc Cạnh trấn an cha Bạch, sau đó lại lên lầu để trấn an bảo bối nhỏ của anh.

Đứng bên ngoài cửa phòng của Bạch Nhạc Ninh, nhẹ nhàng gõ cửa, trong phòng lại không hề phát ra một chút tiếng động nào.

Thử vặn nắm cửa, anh mới phát hiện cô bé này căn bản là không có khóa cửa, Bạc Cạnh cảm thấy buồn cười nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ mở cửa đi vào, sau đó tiện tay khóa cửa lại.

Một chiếc gối bay thẳng đến trước mặt anh.

Bắt được cái gối, anh bước đến bên giường rồi ngồi xuống, giơ tay về phía cô gái nhỏ đang hờn dỗi, cười khổ:“Anh cũng chọc giận em sao?”

“Hôm nay anh không có trêu chọc em.” Bạch Nhạc Ninh rầu rĩ vùi đầu vào trong chăn: “Nhưng anh cùng phe với baba, sao lúc nãy không hùa theo để lên án em? Không cần phải nói, bây giờ anh tới đây khẳng định là để giảng hòa.”

Bạc Cạnh chỉ cười rồi nhoài người lên, muốn kéo Bạch Nhạc Ninh ra khỏi chăn, nhưng cô sống chết cũng không chịu ló mặt.

“Xem em kìa, lớn như vậy rồi mà mỗi lần bực mình thì cứ vùi đầu vào trong chăn, thật giống như đứa trẻ muốn làm cho người khác quan tâm đến mình.” Cách một lớp chăn, Bạc Cạnh vỗ vỗ cô: “Ba nói có lý, nếu chúng ta chỉ vì việc này mà đuổi việc bọn họ thì sẽ làm bọn họ oán hận công ty, vậy nên chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở mà cho qua việc này. Ninh Ninh, hôm đó em còn bảo là muốn vì công ty mà suy nghĩ, hôm nay đã lộ ra nguyên hình rồi sao? Tính tình sao lại thay đổi nhiều như vậy. ”

Bạch Nhạc Ninh từ trong chăn chui ra, ủy khuất nói: “Người ta như vậy còn không phải là vì cảm thấy uất ức cho anh sao? Nghe bọn họ nói như vậy, lòng em thật khó chịu!”

Bạc Cạnh cười nói: “Cái này thì có là gì, trên thương trường có nhiều lời đồn đãi còn khó nghe hơn, nếu lần nào em cũng để bụng, chẳng phải là tự hại mình tức chết sao? Những lời nay nghe xong thì bỏ ngoài tai đi, tội gì phải tức giận? Em càng tức giận, người ta càng vui vẻ, không bằng cứ bỏ qua đi. Chờ bọn họ cảm thấy không còn hứng thú thì lời đồn cũng tự nhiên biến mất, về bây giờ em có nói lời chính nghĩa cũng vô dụng.”

Bạch Nhạc Ninh nghiêm túc nói: “Em không có rộng lượng như anh Bạc, về sau nếu em còn nghe thấy những lời như vậy thì em vẫn tiếp tục mở miệng nói lời chính nghĩa mà thôi, dù sao em cũng chính là người như vậy.”

Bạc Cạnh thấy cô nói vậy thì lại không nhịn được mà đè cô ngã xuống giường, vô cùng thân thiết dùng chóp mũi cọ cọ vào khuôn mặt của cô: “Bé con, anh thích em cứ ngốc nghếch như vậy thôi.”


Bạch Nhạc Ninh hừ hừ: “Em ngốc? Người ta nói anh là Ngưu Lang đấy! Anh cũng không tức giận, rốt cuộc là ai ngốc chứ?”

Nghe giọng điệu của cô có vẻ đã nguôi giận, Bạc Cạnh phải dùng hết tất cả công phu miệng lưỡi để làm cho cô gái nhỏ vui vẻ, sau đó mới đồng ý đến bữa tối sẽ giảng hòa với cha mình.

Lại qua gần nửa tháng, Bạch Nhạc Ninh mới dần dần không nhắc tới chuyện này nữa, nhưng so với lúc trước thì bây giờ rõ ràng là cô càng chú ý đến những lời đồn đãi xung quanh Bạc Cạnh hơn.

Vốn không có thói quen thường xuyên chạy đến công ty Bạch thị, nhưng không biết bạn tốt Trần Hiểu Ý gần đây đang bận chuyện gì, hầu như ngày nào cũng không thấy được bóng dáng của cô. Có mấy lần Bạch Nhạc Ninh chủ động liên lạc, thời gian và địa điểm cũng đã hẹn xong, thế nhưng một lúc sau cô ấy lại gọi điện thoại đến xin lỗi, nói rằng mình đang có chuyện quan trọng, không thể đi dạo phố, uống cà phê cùng Bạch Nhạc Ninh được.

Bạn tốt vô cùng bận rộn khiến cho Bạch Nhạc Ninh lại trở nên nhàn rỗi, vậy nên chỉ cần trong nhà không có ai thì Bạch Nhạc Ninh sẽ đến công ty tìm Bạc Cạnh hoặc cha Bạch.

Nhiều lần như thế, việc nắm bắt tin tức của Bạch Nhạc Ninh cũng dần dần linh hoạt, ví như chuyện thu mua Lục thị được hội đồng quản trị và tổng giám đốc Đào tán thành, lại một lần nữa đưa vào chương trình nghị sự, mà một khi đưa vào chương trình nghị sự, cộng thêm những nổ lực đã mở đường trước đó thì tốc độ cũng nhanh hơn không ít.

Hôm nay, Bạch Nhạc Ninh thật vất vả mới gặp được Trần Hiểu Ý, mặc dù không hỏi gần đây bạn tốt bận cái gì, nhưng nhìn sắc mặt của bạn tốt thì cũng biết, cô ấy lại đang yêu rồi.

Nhưng Bạch Nhạc Ninh có cảm giác lần này tình yêu của bạn tốt không giống như những lần trước đây, có gì đó rất khác mà cô không biết phải nói sao, nhưng dù thế nào thì cô thật lòng hy vọng bạn tốt sẽ không thất tình thêm lần nữa, dù sao mỗi lần thất tình cô ấy đều khóc rất nhiều, lại còn uống say, cô cũng không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh cô ấy, cùng trải qua thương tâm khổ sở nhiều ngày.

Khi Bạch Nhạc Ninh vẫn còn đang suy nghĩ miên man thì lại có người ngăn cản trước mặt của cô, cô giương mắt nhìn, lại kinh ngạc phát hiện người này chính là Lục Vịnh.

Chỉ mới nửa tháng không gặp, lần trước Lục Vịnh vẫn có dáng vẻ hăng hái, vậy mà hôm nay lại sa sút thế này, cũng không phải là cậu ta ăn mặc lôi thôi lếch thếch, trái lại, cách ăn mặc vẫn như để lộ ra dáng vẻ lưu manh, chẳng qua là tinh thần cậu ta có chút uể oải, khiến Bạch Nhạc Ninh trước giờ vẫn luôn gặp cậu ta trong trạng thái quý khí lười nhác, bây giờ lại có chút không quen.

Không để cho Bạch Nhạc Ninh lên tiếng trước, Lục Vịnh đã mở miệng: “Chồng chưa cười của cô bây giờ đã hài lòng rồi chứ?”

Bạch Nhạc Ninh không hiểu gì cả, mãi một lúc sau mới hiểu ra là Lục Vịnh đang nói tới việc thu mua Lục thị, vì thế cô tốt bụng nói với cậu ta: “Anh Bạc có nói, Lục thị nhà cậu là kinh doanh không tốt, không kịp xoay vòng vốn cho nên mới rơi vào kết cục như thế, thật sự không có liên quan gì đến Bạch thị chúng tôi.”

Lục Vịnh cười nhẹ, sau một hồi lại đột nhiên biến thành điên cuồng cười to.

“Ha ha ha ha... Chúng tôi kinh doanh không tốt? Không liên quan gì đến Bạch thị? Cũng chỉ có đứa con gái đơn thuần như cô mới có thể tin tưởng lời nói của tên đàn ông kia! Nếu không phải là anh ta âm thầm giở thủ đoạn thì công ty chúng tôi bị thu mua nhanh như vậy sao? Không kịp xoay vòng vốn? Hơ! Vốn là không bao lâu sao, quỹ đầu tư của công ty chúng tôi bên nước ngoài có thể sắp xếp chuyển vào, nhưng Bạc Cạnh đã làm gì? Cô đi hỏi xem anh ta đã làm cái gì? Anh ta bỏ đá xuống giếng! Anh ta lại dám làm như vậy!”

Cậu ta cười một cách điên cuồng, sau đó bước tới gần Bạch Nhạc Ninh.

Bạch Nhạc Ninh liên tục lui về phía sau, trong lòng cảm thấy không ổn, lại không còn đường rút lui, cô bị Lục Vịnh dồn đến chân tường, chân vấp một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Lục Vịnh nhanh tay nhanh mắt ôm lấy thắt lưng của cô, thừa dịp này ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu hôn lên môi Bạch Nhạc Ninh.

Bạch Nhạc Ninh kinh hãi, đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt, cô nhanh chóng áp dụng động tác, tay đã bị nắm cũng chẳng sao, cô còn có chân mà, dùng sức giẫm lên chân Lục Vịnh, sau đó cô liều mạng đạp cho cậu ta một cái.

Ai ngờ Lục Vịnh vẫn cương quyết không buông tay, một mặt cưỡng hôn Bạch Nhạc Ninh, còn đem đầu lưỡi kịch liệt tiến vào trong miệng cô, một mặt lại chặn chân cô lại, khiến cho cô không thể tiếp tục nhúc nhích.

Bạch Nhạc Ninh khẩn trương, hung hăng cắn vào đầu lưỡi Lục Vịnh, ai ngờ, Lục Vịnh vậy mà cũng không chịu buông tha cho cô.

Chỉ nghe một tràng ‘răng rắc răng rắc’ vang lên, Lục Vịnh mới buông Bạch Nhạc Ninh ra.

Liếm vết máu nơi khóe miệng, Lục Vịnh giơ điện thoại di động trong tay lên, nở nụ cười cười đắc ý: “Có cái này, tôi không tin chồng chưa cưới cưng chiều cô lên tận trời kia lại không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!”

Nước mắt dâng lên nơi khóe mắt của Bạch Nhạc Ninh, nhưng cô không muốn để lộ ra dáng vẻ yếu ớt trước mặt tên khốn kiếp này, cô căm hận giơ tay lên, dùng toàn bộ sức lực quăng cho Lục Vịnh một cái tát: “Vô sỉ!”

Lục Vịnh nghiêng người né tránh, cười hì hì nói:“Tôi đúng là vô sỉ, chỉ có điều, chồng chưa cưới của cô cũng như vậy đấy! Cô nghĩ thử xem, nếu tôi dùng tấm hình này để uy hiếp anh ta, anh ta có thể ngưng chèn ép Lục thị hay không? Haha, tôi thật sự chờ mong, cô nói xem, anh ta nhìn thấy tấm hình cô bị tôi cưỡng hôn thì sẽ có hành động gì đây? Hahaha, chỉ nghĩ thôi cũng khiến tôi cảm thấy hưng phấn rồi!”

“Vậy à? Đáng tiếc là tôi sẽ không giận tím mặt, cũng sẽ không vì vậy mà không gượng dậy nổi, thật xin lỗi, đã để cậu thất vọng rồi.”

Vuốt ve đôi môi sưng đỏ của Bạch Nhạc Ninh, bởi vì đến chậm một bước nên chỉ nghe được mấy câu cuối cùng của Lục Vịnh, sắc mặt của Bạc Cạnh âm trầm: “Cậu chính là Lục Vịnh? Thì ra là người thừa kế của Lục thị, đã thê thảm đến mức phải ra tay với con gái! Chẳng qua, nếu tôi là cậu...” Anh lạnh lùng đánh giá Lục Vịnh từ đầu đến chân một một lần rồi nói tiếp: “Tôi sẽ dùng thủ đoạn cực đoan hơn chứ không phải dựa vào một loại uy hiếp nho nhỏ này để đạt được mục đích.”

Lục Vịnh quát khẽ: “Uy hiếp nho nhỏ? Tôi cũng không tin là anh không quan tâm! Cực đoan hơn sao? Tốt! Nếu tôi đem tấm hình này đưa cho nhà báo, nói cho bọn họ biết, người cùng tôi ‘ôm hôn nồng nhiệt’ trong ảnh chính là thiên kim tiểu thư của chủ tịch tập đoàn Bạch thị, sau đó bịa ra một câu chuyện tình yêu của hai chúng tôi, nhưng lại bị người khác phá ngang, anh nói bọn họ có tin hay không?”


Bạch Nhạc Ninh nghe vậy thì giãy ra khỏi ngực Bạc Cạnh, hét to “Cậu là đồ tiểu nhân hèn hạ!”

Lục Vịnh tâm tình tốt nên cũng sảng khoái thừa nhận: “Tôi không hèn hạ thì làm sao có thể chơi sau lưng tên kia được? Cho dù thanh danh của cô bị hủy hoại thì cũng không thể trách tôi, muốn tránh thì trách lòng tham không đáy của chồng chưa cưới nhà cô kìa, không nên một ngụm mà muốn nuốt trọn xí nghiệp Lục thị của ba tôi!”

Bạch Nhạc Ninh quay đầu, cố nén nước mắt, cô cảm thấy chính mình là vô tội, ban ngày ban mặt đi trên đường mà cũng có thể bị người ta cưỡng hôn, cái loại cảm giác này giống như bị một gã đầu heo vô duyên vô cớ cắn một ngụm, vừa tức vừa giận, lại không có ai có thể giúp cô phân xử.

Bạc Cạnh kéo cả người Bạch Nhạc Ninh đang tức giận đến phát run, nói không ra lời ôm vào trong lòng, nhẹ giọng trấn an vài câu, sau đó mới lạnh lùng nhìn Lục Vịnh nói: “Cậu Lục, hành vi vừa rồi của cậu cũng đủ để quy thành hành vi quấy rối tình dục và lăng mạ người khác, nếu không muốn chúng ta gặp nhau trên tòa thì tôi khuyên cậu tốt nhất nên thức thời một chút, xóa hết những tấm hình đó đi, tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Lục Vịnh cười giễu cợt: “Tôi cũng không phải là thằng ngu, đem lời của anh đi lừa người khác đi!” nói xong, cậu ta xoay người, nhanh chóng biến mất ở cuối phố.

Sau khi cậu ta đi rồi, Bạch Nhạc Ninh rốt cuộc mới bật khóc, “Anh Bạc! Hu hu hu...”

Bạc Cạnh thở dài, “Đồ ngốc, khóc cái gì nha, anh cũng không để ý, em khóc lóc làm gì?”

Bạch Nhạc Ninh lắc đầu như trống bỏi: “Em chỉ...hức... chỉ khó chịu thôi!”

Bạc Cạnh nói: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi, sau đó từ từ bàn bạc xem đối với cái tên ngu ngốc kia thế nào, đừng khóc, em mà khóc thì anh đau lòng, được rồi được rồi, cho dù cậu ta thật sự đem tấm hình đó công khai thì anh cũng sẽ không vứt bỏ em mà, đừng đau lòng nữa!”

Bạch Nhạc Ninh dùng sức quệt miệng, cô quả thực muốn chà đến tróc da, Bạc Cạnh kéo tay cô ra: “Đừng chà nữa, rách da bây giờ.”

Bạch Nhạc Ninh kêu lên: “Vậy cũng tốt! Để lớp da mới mọc lên thì tốt hơn! Nhớ lại lúc nãy bị tên Lục Vịnh khốn kiếp kia hôn, em thật sự cảm thấy ghê tởm đến phát ói!”

Bạc Cạnh nghe cô nói như vậy thì cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: “Vậy anh giúp em tiêu độc nha. Phải đợi môi em mọc da, vậy thì anh sẽ phải đợi rất lâu mà không được hôn em rồi!”

Dụ dỗ cùng khuyên bảo một lúc lâu, cuối cùng cũng làm cho lòng Bạch Nhạc Ninh dễ chịu một chút.

Nhưng Bạc Cạnh cũng không vì vậy mà nguôi giận, ở góc độ mà Bạch Nhạc Ninh không nhìn thấy, anh nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm góc đường, nơi mà Lục Vịnh vừa biến mất, thầm nghĩ, tự tạo nghiệp thì phải tự mình gánh vác, nếu Lục Vịnh dám làm như vậy thì cậu ta phải hiểu được, anh sẽ làm cho Lục thị sụp đổ hoàn toàn, không cách nào ngóc đầu dậy được nữa!

Kết quả là sau khi chuyện này xảy ra không lâu, Lục thị liền tuyên bố phá sản.

Sau đó Bạch thị tuyên bố là sẽ không thu mua xí nghiệp Lục thị nữa, mà sẽ thu mua lại một công ty nhỏ khác.

Cái cách mà Bạch thị đánh chó rơi xuống nước (*), mặc dù khiến cho một số công ty khác cảm thấy có chút tàn nhẫn, nhưng trên thương trường, khi mọi người biết được xí nghiệp Lục thị thực chất chỉ là cái vỏ rỗng cũng có thể hiểu được sự lựa chọn của Bạch thị.

(*) Đả lạc thủy cẩu: Nhổ cỏ tận gốc, đuổi tận giết tuyệt, không chừa một con đường sống.

Dù sao, sau khi thu mua Lục thị thì không những phải giải quyết cục diện rối rắm bọn họ để lại mà còn phải một lần nữa quy tụ nhân lực cùng tài nguyên để khôi phục lại quy mô ban đầu, hơn nữa, các đám nhân viên kỳ cựu trong Lục thị cũng chưa chắc chịu nhận ý tốt của người khác.

Khách quan mà nói, mua lại một công ty quy mô nhỏ lại càng có ích cho sự nghiệp phát triển vững vàng của Bạch thị, còn nhanh hơn là thu mua Lục thị.

Nhưng mà, ngoại trừ Bạc Cạnh, Đào Úy Viên cùng một số người hiểu rõ tình hình thì đa số đều không biết, phó tổng giám đốc công ty Bạch thị vẫn luôn hô mưa gọi gió, rốt cuộc ở giữa một tràng mua bán phong ba lại làm một số chuyện dư thừa quái lạ.

Nửa năm sau, Bạch Nhạc Ninh tốt nghiệp đại học.

Buổi lễ tốt nghiệp vừa kết thúc thì có một nam sinh ngượng ngùng chạy đến trước mặt Bạch Nhạc Ninh, ấp úng nửa ngày, rốt cục mới nhắm mắt lại hô to:“Bạn học Bạch Nhạc Ninh, mình thích bạn! Có thể kết giao với mình được không?”

Bạch Nhạc Ninh cảm thấy có chút mất tự nhiên: “Ơ, bạn học này, xin hỏi bạn tên gì?” Cô chưa từng gặp qua cậu ta nha!

Cậu nam sinh vội vàng nói: “Tôi tên là Vương. . .”

Trần Hiểu Ý vỗ vỗ vài cái trên lưng cậu nam sinh,“Bạn học Vương phải không? Không cần nói nữa, tiểu Ninh Ninh đã có chồng sắp cưới, hơn nữa bọn họ sẽ lập tức kết hôn, bây giờ cậu mới tỏ tình, đã quá trễ rồi!”

Cậu nam sinh chán nản cúi đầu, nhưng không bao lâu thì lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Bạn học Bạch có chồng sắp cưới khi nào? Sao tôi chưa từng nghe ai nói qua?”

Trần Hiểu Ý trợn trắng: “Cập nhận tin tức quá chậm, để tôi nói cho cậu nghe, chồng chưa cưới của cô ấy. . . .” Tùy tiện nhìn lên, nhưng lại làm cho cô trông thấy thấy nhân vật chủ chốt: “Ấy, nhắc tào tháo thì tào tháo đến, không phải đã tới rồi đó sao?”

Bạch Nhạc Ninh nghe Trần Hiểu Ý nói vậy thì vội vàng quay đầu lại, trông thấy cách đó không xa, một người trên tay cầm bó hoa bách hợp đang bước về phía cô.

Bạc Cạnh cầm bó hoa trên tay, gương mặt anh tuấn mê người tràn đầy ý cười, khí chất tao nhã cùng với vẻ ngoài xuất chúng, khiến cho đám nữ sinh chung quanh đều hô to lên.

Anh cũng không thèm nhìn cậu nam sinh đang đứng bên cạnh Bạch Nhạc, chỉ đi thẳng đến trước mặt cô, chân thành thâm tình cúi xuống hôn lên môi cô một cái: “Chúc mừng em!” Dừng một chút, hắn lại dùng giọng nói trầm thấp, ghé sát vào tai cô rồi nói:“Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này, gả cho anh nhé?”

Đây là ước định nho nhỏ của hai người bọn họ, lúc Bạch Nhạc Ninh tốt nghiệp trung học, đính hôn cùng Bạc Cạnh thì anh cũng đã nói khi cô tốt nghiệp đại học thì anh sẽ cầu hôn với cô.


Mà hiện tại, Bạch Nhạc Ninh hé miệng cười trộm, nhận lấy bó hoa trong tay Bạc Cạnh, nháy mắt với anh: “Vẫn còn sớm mà!” Những đóa hoa bách hợp xinh đẹp, công thêm vẻ mặt nghịch ngợm của cô càng làm cho Bạc Cạnh không nhịn được mà hôn lên môi cô một lần nữa.

Bạch Nhạc Ninh ôm bó hoa trong tay, trong lòng cũng nở rộ như hoa, cô ngửa đầu đáp lại nụ hôn của Bạc Cạnh, sau đó ghé sát vào bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Sau khi trở về anh phải nghiêm túc cầu hôn em, không được ăn bớt cắt xén giai đoạn đâu đấy!”

Bạc Cạnh cười khẽ rồi ôm bờ vai cô.

Lúc anh chuẩn bị hôn Bạch Nhạc Ninh một lần nữa thì một giọng nói sát phong cảnh bỗng chốc vang lên: “Hai người có thôi đi không? Nơi này có rất nhiều người đang xem đó, hình ảnh hạn chế trẻ em làm ơn về nhà đi, đừng ở đây đầu độc ánh mắt của chúng tôi.”

Bạch Nhạc Ninh nghe vậy thì sắc mặt đỏ bừng, cầm bó hoa ném về phía Trần Hiểu Ý: “Nói ít vài câu thì cậu sẽ chết sao?”

Trần Hiểu Ý cười ha ha, quay đầu nhìn cậu nam sinh đang đứng trợn mắt há mồm, nói: “Nhìn thấy không? Tôi đã nói rồi, tiểu Ninh Ninh thật sự đã có chồng chưa cưới, hơn nữa cậu căn bản không thể so sánh được với anh ấy, anh ấy à, là phó tổng giám đốc của Bạch thị đó!”

Nhìn vẻ mặt cậu nam sinh kia có vẻ lúng túng, lại có vẻ như khó có thể tin, Bạch Nhạc Ninh lấy chiếc nhẫn đính hôn treo ở trên dây chuyền ra đeo vào tay, cố gắng nói hết sức nhẹ nhàng với cậu ta: “Thật xin lỗi, đều tại tôi sợ mọi người chú ý cho nên vẫn không đeo nhẫn, hại cậu hiểu lầm.”

“Hả? A! Không không!” Nam sinh vội vàng xua tay, lại ngốc nghếch gãi đầu: “Hẳn là tôi phải ngại mới đúng, thật ra thì có rất nhiều bạn học thích cậu, chẳng qua là không dám thổ lộ mà thôi, hôm nay nói ra với cậu, tôi cũng đã biết trước là sẽ bị cậu từ chối mà... A ha ha, tôi đang nói cái gì vậy nhỉ! Tóm lại là chúc mừng cậu thuận lợi tốt nghiệp, cũng chúc mừng cậu tìm được ông xã như ý! Như vậy nhé, tôi đi đây...”

Sau khi cậu nam sinh kia cô độc rời đi, Trần Hiểu Ý mới nở nụ cười mờ ám nhìn từ trên xuống dưới đôi tình nhân nca và Bạch Nhạc Ninh: “Hai người các cậu thật đúng là nghiệp chướng mà.”

Làm ơn đi, cô cũng không phải bị điếc, làm sao lại không nghe được mấy nữ sinh đứng gần đó xì xào bàn tán cái gì? Đơn giản chỉ là “Oa, người đàn ông này thật đẹp trai nha” vân vân.

Bạc Cạnh chỉ cười không nói.

Trần Hiểu Ý lại trêu ghẹo nói, “Thế nào, cầu hôn xong rồi thì không sợ nữa sao? Ngay cả vợ sắp cưới cũng không thèm quan tâm? Đến lúc hai người kết hôn, cẩn thận người phù dâu này làm khó dễ anh đấy!”

Bạch Nhạc Ninh giả vờ giận dữ mắng cô: “Cậu đừng có nói lung tung! Cái gì mà vợ sắp cưới, kết hôn, phụ dâu chứ? Tớ còn chưa có đồng ý đâu!”

Trần Hiểu Ý gật gù đắc ý: “Không đồng ý? Quà tặng tớ cũng đã chuẩn bị xong rồi, cậu lại còn chưa đồng ý?” Liếc mắt nhìn tên đàn ông bên cạnh, cô cười tủm tỉm phất tay một cái: “Được rồi, không quấy rầy tiếc mục cầu hôn lãng mạn của hai vị nữa. Cố lên! Tớ chờ làm phụ dâu đấy! Tớ còn có việc, đi trước nhé!” Nói xong, cô liền ung dung sải bước rời đi.

Sau khi Trần Hiểu Ý rời đi, Bạch Nhạc Ninh và một vài thầy cô, bạn bè có quan hệ khá tốt cùng nhau chụp hình, còn Bạc Cạnh thì vẫn đứng ở một bên mỉm cười nhìn cô.

Chờ tất cả mọi người chụp xong, Bạch Nhạc Ninh một tay ôm hoa, một tay nắm lấy tay Bạc Cạnh, chậm rãi đi về phía xe thể thao của anh ở trước cổng trường.

Sau khi lên xe, Bạc Cạnh không vội khởi động xe mà đem hoa bách hợp trên tay Bạch Nhạc Ninh cẩn thận để qua một bên, sau đó cắn nhẹ vành tai của cô, hai tay dời xuống sờ soạng thắt lưng của Bạch Nhạc Ninh, kéo khóa váy của cô xuống, sau đó vươn tay vào bên trong vuốt ve.

“Anh Bạc, ưm....”

Toàn thân Bạch Nhạc Ninh run lên, cô cắn môi, không cho tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng.

“Bảo bối Ninh Ninh, người theo đuổi em nhiều quá, anh thật sự không có cảm giác an toàn, gả cho anh, được không?”

Bạc Cạnh vừa vỗ về phía sau lưng cô, vừa lên tiếng cầu hôn.

“Không gả!” Bạch Nhạc Ninh lấy lại lý trí, cất giọng từ chối.

Bạc Cạnh kéo váy cô xuống, đồng thời cúi đầu ngậm chặt nụ hoa đang vểnh cao, xấu xa giày vò nơi mẫn cảm của cô: “Bảo bối, gả cho anh nhé?”

Bạch Nhạc Ninh kìm nén cơn khoái cảm đang dâng trào: “... Không gả!”

“Gả cho anh đi!” Lão trúc mã xấu xa nào đó vẫn chăm chú tấn công vào điểm yếu của cô bé thanh mai, làm cho cô không ngừng thở gấp, dường như là sắp muốn đầu hàng.

“Không, không gả....” Cô bé thanh mai bị khiêu khích đến sắp không nhịn được nữa, vậy mà vẫn còn cố gắng chống chọi.

“Gả cho anh đi!” Anh vẫn kiên trì không ngừng, quyết chí thề không lùi bước.

“A.... Em... ưm....” Cô không nói được thành câu, mỗi từ nói ra thật khó khăn.

“Gả cho anh nhé?” Đây là lần công kích cuối cùng.

“Gả! Em gả.... A! Không, không cần.... Tuyệt.. thật nhanh...” Tiếng rên rỉ ái muội khiến cho người khác không khó để tưởng tượng ra chủ nhân của giọng nói đang làm chuyện gì, bị người xấu xa nào đó ‘làm gì, làm gì’ rồi.

Phong cảnh bên ngoài vẫn như cũ, nhưng trong xe thì cảnh xuân dạt dào, tình yêu của lão trúc mã và cô bé thanh mai rốt cuộc đã nở hoa kết trái rồi, thật đáng mừng.

***Hoàn****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận