Cố Thịnh dùng cặp mắt đen nháy nhìn người đang say giấc ngủ, cánh tay giơ lên, chạm vào vết thương bị nứt ra, trông đặc biệt bắt mắt ở khóe môi, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ về điều gì.
Có trời mới biết, lúc hắn nhìn thấy gương mặt bị đánh đến sưng vù chảy máu cùng bộ dạng quần áo không chỉnh tề của Kiều Hạ Linh thì đã tức giận đến mức nào, lúc đó chỉ muốn xuyên qua màn hình đến đây, đánh vào mông con mèo không chịu nghe lời này vài cái cho hả giận.
Nhưng làm vậy trừ để cho cô nhóc này xù lông với hắn ra thì chả có tí ích lợi nào, vì thế lúc đó hắn mới để bản thân bị thương, muốn dùng cách này để thử lòng cô.
Có điều, khi chứng kiến những giọt nước mắt hôm đó, lòng hắn đau thắt lại.
Tình cảm của hắn dành cho Kiều Hạ Linh nhiều đến mức nào, bản thân hắn rõ nhất, nhưng tình cảm của cô dành cho hắn sâu đến đâu, hắn không biết, cũng vì thế mới trở nên sợ hãi, lo được lo mất.
Đúng như mẹ hắn đã nói, con người dù có lý trí và mạnh mẽ đến đâu thì khi yêu vẫn sẽ trở thành một kẻ ngu ngốc, mất đi phán đoán vfa sự tỉnh táo bình thường.
Có lẽ vì thế mà hắn mới làm ra việc ngu ngốc như đánh cược, hắn cược cô ấy biết hắn bị thương sẽ đau lòng, cược cô ấy khi bắt được chứng cứ Mục Hải phản bội sẽ rời đi hay không, và cuối cùng, hắn đã thắng.
Kiều Hạ Linh, nếu em đã đưa ra lựa chọn, vậy thì không có tư cách hối hận, và tôi cũng sẽ không cho em cơ hội để làm được điều đó.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ rất nhỏ nhưng Cố Thịnh không thèm để ý, vẫn một mực ngồi yên không nhúc nhích.
Có một số thứ, hắn cần phải vạch rõ giới hạn, để tránh sau này bé con hiểu nhầm thì không hay.
Khúc Lâm thẫn thờ, tay giơ lên muốn gõ lại lần nữa nhưng lại bị người bên cạnh giữ lại, Lăng Cảnh lắc đầu, ý bảo cô đừng gõ.
Khúc Lâm nhìn anh, không cam tâm mím chặt môi, hiếm khi để lộ ra sự mềm yếu, đáy mắt ươn ướt có chút đỏ.
“Là cô ta tự mình muốn tôi đánh, liên quan gì đến tôi.
Vậy vì cái gì anh ấy lại phạt tôi chứ?” Khúc Lâm biện bạch.
Cô ban đầu chỉ nghĩ anh sẽ phạt cô đi ngục tối vài ngày không đau không ngứa như bình thường chứ không được anh vậy mà lại ra lệnh cho cô đi đến nước ngoài công tác một năm.
Nếu cứ đi như vậy thì ngay cả cơ hội cuối cùng cô cũng không còn nữa.
Vì thế mới đến đây để cầu xin, mặc dù biết chuyện này là rất khó, nhưng thứ gì cũng có khả năng, biết đâu được…
“Vậy cô có muốn làm vậy không?” Lăng Cảnh thương tâm lắc đầu hỏi.
“Tôi...”
“Khúc Lâm, bỏ cuộc đi.
Cậu ấy sẽ không giành tình cảm cho cô đâu, nếu còn cố chấp, cô biết tính của Cố Thịnh rồi đấy!”
Sắc mặt Khúc Lâm trắng bệch, ý tứ cảnh báo trong lời nói của Lăng Cảnh cô nghe hiểu, hơn nữa còn là hiểu rất rõ.
Bởi lẽ tất cả những người phụ nữ không an phận muốn tiếp cận anh ấy, từ minh tinh đến cấp dưới thân thiết, chỉ cần vượt quá giới hạn thì chưa bao giờ có kết cục tốt.
Và cô, không ai khác chính là người ra tay.
Lăng Cảnh cố nặn ra nụ cười, vỗ vai cô an ủi, cứng nhắc quay người rời đi.
Khúc Lâm trân trân nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, những gì hai bọn họ nói nãy giờ, cô không tin anh ấy không nghe thấy nhưng lại không ra ngăn cản, là cảm thấy Lăng Cảnh nói đúng hay đơn giản chỉ muốn chút giận thay cho Kiều Hạ Linh nên mới làm như vậy?
Cố Thịnh muốn dùng cách này để cảnh báo, ép cô bỏ cuộc sao? Đừng có mơ.
“Bỏ cuộc” ư? Cô chưa bao giờ làm cũng vĩnh viễn không bao giờ làm.
Cứ đợi đấy Kiều Hạ Linh, một ngày nào đó tôi sẽ đến và lấy lại tất cả những thứ đáng ra nên thuộc về tôi, dù bằng bất cứ giá nào.
Cô ta rút ra điện thoại, gọi điện cho ai đó, đầu dây bên kia rất nhanh đã vang lên tiếng cười đầy thỏa mãn của một người đàn ông.
Hai người nói chuyện một lúc lâu mới gác máy.
Khúc Lâm đeo lên kính râm, mang theo hành lý rời đi, sự ghen tuông vô bờ được thay thế bởi ánh mắt kiên định.
Trong góc tối, một thân ảnh nhỏ nhắn nở nụ cười chế giễu nhìn theo bóng lưng của Khúc Lâm, câu lên môi mỏng, nhếch mép giễu cợt.
“Ngu xuẩn.”
Bóng đen cầm lấy ra con búp bê được dán hình của Khúc Lâm, không chút cảm xúc bẻ gãy một cánh tay.
Bãi đất trống cách Cố gia không xa bốc lên một làn khói đen rồi nhanh chóng lụi tàn, hiện trường chỉ còn lại thứ chất lỏng đen xì sặc mùi nhựa kém chất lượng cùng gương mặt vặn vẹo và ghê tởm của người phụ nữ đang cười lớn, phấn khích chứng kiến đám cháy từ khi mới bắt đầu đến lúc kết thúc.
Cô ta lấy ra tấm ảnh có phần cũ kỹ, đường nét của người trong ảnh đã mờ tịt, gần như không thể nhìn rõ được nữa, nhưng cô ta lại nâng niu trong lòng như báu vật.
Cúi xuống, thành kính hôn lên gương mặt đã nhòe dần đi theo năm tháng, đáy mắt hướng về Cố gia ở không xa, toát lên vẻ điên cuồng và cố chấp nồng đậm.
“Vậy là chỉ còn lại hai người...”
...
Vết thương trên đùi không tiện nhúng nước nên Cố Thịnh nhận được lệnh cưỡng chế từ Kiều Hạ Linh để lão quản gia phụ trách tắm rửa.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu lão nam nhân đã ba mươi tuổi nào đó chịu ngoan ngoãn hợp tác.
Đằng này...
“Cô Kiều, thật sự không được, một mình lão già tôi không thể đỡ nổi một thanh niên trai tráng như vậy.”
Kiều Hạ Linh không khó xử ông, già không được thì đổi thành trẻ, cô không tin một phụ nữ chân yếu tay mềm như cô đây còn bế được tên này mà người khác lại không được.
Nhưng sự thật chứng minh, nam nhân nào đó so với cô tưởng tượng còn mặt dày không biết xấu hổ hơn gấp trăm, gấp nghìn lần.
“Cô Kiều, bụng tôi thật sự rất đau.
Cô tìm người khác đi nhé!”
“Kiều tiểu thư, tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái...”
“Kiều tiểu thư...”
Kiều Hạ Linh đi một vòng nhưng tất cả đều như rất ăn ý mà thay phiên nhau có việc, không việc lại bệnh, không bệnh lại đau, quả thật làm người khác không còn lời nào để nói.
Quay trở lại phòng, cô tức giận, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn cái tên tự nhiên xông vào chiếm lấy giường cô đã đành, giờ lại còn nhàn nhã cầm lấy quyển sách yêu thích cô đang đọc giả bộ nghiền ngẫm.
Muốn cô tắm giúp có đúng không?
Được, thích thì Kiều Hạ Linh này chiều đến cùng.
Cô tiến tới, cúi người, tay luồn qua lách chân của nam nhân, muốn nhân lúc hắn không chú ý dừng lực bế bổng như lần trước lên không được, thân thể người này cứ như đá ấy, bám dính vào giường, có kéo thế nào cũng không dậy nổi.
Từ đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, nam nhân cảm thấy thú vị cúi đầu, bên tai cô nói nhỏ thứ gì khiến gương mặt đang nghiêm túc của Kiều Hạ Linh trở lên đỏ ửng.
Cô xấu hổ quay đầu, giả bộ ho một tiếng, muốn rút người lại nhưng chưa kịp thì đã bị ai kia đảo ngược, bế bổng lên lôi vào trong nhà tắm.
“Anh làm gì? Mau bỏ em xuống.”
Cố Thịnh lắc đầu, ôm chặt lấy cô không buông, Kiều Hạ Linh đen mặt, không tình nguyện ôm lấy cổ hắn, hôn một cái thật vang lên má phải, nam nhân lúc này mới hài lòng nở nụ cười đặt cô xuống, ngoan ngoãn thoát quần áo ngồi trong bồn nước đã chuẩn bị sẵn.
Kiều Hạ Linh: “...” Rất tốt, không hổ là ông trùm của giới làm ăn, không có lợi không dậy sớm mà!
Kiều Hạ Linh nghiến răng nghiến lợi giúp hắn tắm rửa, khói mờ cùng hơi thở ấm áp của nam nhân cứ quanh quẩn bên tai làm cho cả người cô nóng lên, không khí trong tắm ngột ngạt lại càng trở nên vi diệu khó tả.
Kiều Hạ Linh muốn nhanh chóng kết thúc công việc nhưng khi khăn dừng lại đến phần bụng dưới của nam nhân lại cảm nhận được có thứ gì đó nóng nóng chạm vào, vô tình bóp nhẹ, ngay lập tức, bên tai truyền đến tiếng thở dốc của quen thuộc.
Lúc này cô mới ý thức được thứ mình chạm vào là gì, hai má đỏ phừng, bỏ lại khăn tay trong nước ấm, xoay người bỏ chạy.
Tim đập thình thịch, cầm chặt lấy bàn tay vẫn còn run lên, độ nóng trên đó cô vẫn có thể cảm nhận được, đầu có rối bời, nằm trên giường lăn qua lăn lại, chả mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Cố Thịnh thay xong quần áo, nhìn mèo nhỏ cuộn tròn trong chăn, khóe miệng câu lên vui sướng.
Hiếm khi thấy nhóc con này xấu hổ như vậy, xem ra mấy ngày này phải cật lực ra sức, chiêm ngưỡng thêm mới được.