"Nghỉ phép." Anh ta thản nhiên nói, liếc một cái nhìn khuôn mặt của Cố Gia Huy, anh nói: “Mặt cậu sao vậy?"
"Bị một con mèo hoang nhỏ cào một chút, thì thành thế này."
Cố Gia Huy nhún vai vô tội.
"Cô bé kia à?"
"Cô bé cái gì, cô ấy đã mười tám tuổi rồi, là một cô gái lớn rồi!" Cố Gia Huy hơi hờn nói.
Lệ Nghiêm nhếch môi cười nhẹ, anh ta nói: "Cậu có thể nói trâu già gặm cỏ nên thành thoát tục trong sạch như vậy thì tôi chịu thua rồi đấy.
Cố Gia Huy, năm nay cậu cũng hai mươi tám tuổi rồi, đều là người bôn ba, cậu cưới một cô bé nhỏ hơn cậu mười tuổi, thật sự hợp sao? Cậu không sợ chuyện ra ngoài có người bảo cậu yêu trẻ con à?"
"Tôi sớm biết là khẩu vị cậu không nhỏ, nhưng không ngờ khẩu vị của cậu nặng thế này!"
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, anh đen mặt, anh rất muốn kéo dán dán miệng anh ta lại.
"Lệ Nghiêm, cậu cũng lớn tuổi rồi, cậu bằng tuổi tôi cũng hai mươi tảm rồi, đến cả cũng chưa có, cậu còn có mặt mũi ở đây châm chọc tôi à?"
"Tôi ăn chay, vả lại chuyện nam nữ dễ làm cho người ta trầm mê, cậu cần phải tiết chế"
Câu này của anh ta coi như đã đâm trúng chỗ đau của Cố Gia Huy rồi, hai người đã ở chung hơn một tháng rồi, nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, nhưng lại chưa phát sinh cái gì.
Sắc mặt anh hơi khó coi, không muốn trả lời cái vấn đề này.
Nhưng Lệ Nghiêm mắt sắc, anh ta nhìn ra ngay, không nhịn được mỉm cười nói: "Chắc không phải các cậu chưa phát sinh cái gì đấy chứ?"
"Câm miệng!"
Cố Gia Huy hơi xù lông, Lệ Nghiêm nén cười, xem ra mình đã đoán trúng.
Anh ta quen Cố Gia Huy đến bây giờ, tuy hai người không có ngày ngày ở chung, nhưng cái gì cũng biết.
Lúc đầu anh ta còn lo anh sa vào chuyện năm đó không thoát ra được, bây giờ thấy thế này, xem ra anh đã mở lòng lại một lần nữa, bắt đầu tiếp nhận người khác rồi.
Anh lại hơi tò mò, cô bé kia là ai rồi đấy!
Nghe nói, cô còn biết...!
Xa cách lâu như vậy, cũng nên gặp mặt rồi.
Qua ba tuần rượu, Cổ Gia Huy cũng hơi say rồi, nhưng Lệ Nghiêm vẫn rất tỉnh táo.
Anh ta khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Sao lại có phụ nữ, tửu lượng kém như này rồi à?"
Lệ Nghiêm hết cách, đành phải lái xe đưa Cố Gia Huy về.
Buổi chiều Hứa Minh Tâm mới dậy, nghe thấy động tĩnh dưới tầng thì lập tức đi xuống xem.
Cố Gia Huy dựa vào người một người đàn ông tuấn mỹ vô song, hai gò má ửng hồng, trên người mùi rượu nồng đậm, xem ra đã uống không ít rượu.
Cô vội vàng đi tới cẩn thận đỡ anh, cô vốn tưởng là Cố Gia Huy rất nặng, nhưng không ngờ đỡ vào trong lòng lại rất nhẹ, người cô gầy nhỏ thế này mà dìu được hoàn toàn.
Lệ Nghiêm bóp bóp cánh tay mỏi nhừ, đánh giá Hứa Minh Tâm.
Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, nếu không phải Cố Gia Huy nói là cô đã mười tám tuổi, thành niên rồi, thì chắc anh còn phải nghi ngờ cô gái trước mặt mới mười lăm mười sáu tuổi.
Dáng người hoạt bát, khuôn mặt ngọt ngào, tóc tết, ở nhà tùy ý mặc một chiếc váy màu lam.
Chắc là cô xuống vội, đến cả giày cũng chưa xỏ, để lộ ra hai bàn chân trắng nõn.
"Lần đầu gặp mặt, tôi tên là Lệ Nghiêm, là bạn của Cố Gia Huy.
Tôi và cậu ta lâu ngày chưa gặp, cho nên uống nhiều hai ly, liền biến thành thế này."
"Không sao không sao, cảm ơn anh đã đưa anh ấy về, thật là làm phiền anh rồi.
Tôi bảo chú An chuẩn bị trà cho anh, tôi đưa anh ấy lên tầng trước, anh cứ tự nhiên."
Cô bảo chú An chào hỏi khách, còn cô thì dìu Cố Gia Huy lên tầng.
Lệ Nghiêm nhận ra chút manh mối, không khỏi cười khẽ một tiếng.
"Bây giờ, ông chủ nhà ông càng ngày càng diễn giỏi rồi, tôi suýt bị cậu ta lừa!"
Thì là tên trứng thối này vốn không có say, hại anh ta đỡ lâu như vậy!
Chú An dở khóc dở cười, nói: "Ông chủ đang học làm sao trở thành một hiền phu lượng phụ, cũng là nhọc lòng rồi!"
.