Khương Tuấn chú ý tới sắc mặt Cố Gia Huy cũng rất tệ, không khỏi hung hãng cau mày, nói: “Ông chủ, anh cũng khám nhé?”
“ Ù.”
Anh nhàn nhạt đáp một tiếng, bác sĩ vội vàng bước lên, kiểm tra thấy sức khỏe của anh còn tệ hơn, yếu ớt tới cực điểm, cũng bắt đầu sốt.
Hứa Minh Tâm mơ một cơn ác mộng, mơ thấy lở đất, đất đá ầm ầm nhào về phía mình.
Nhưng mà điều cô cô suy nghĩ trước tiên không phải là chạy thoát thân, mà là đi tìm Cố Gia Huy.
Không thấy anh, cô có gọi anh thế nào cũng không nghe được.
Bởi vì không tìm được anh, trong lòng bất an cực độ, không ngờ bị thức tỉnh.
Cô từ trên giường ngồi bật dậy, trên trán ửng lên lấm tấm mồ hội.
Bác sĩ đang trông chừng trước giường, thấy cô tỉnh lập tức đo thân nhiệt cho cô, phát hiện đã bớt sốt, không còn gì đáng ngại.
“Đây là đâu?”
Cảnh vật trước mắt có vẻ quen thuộc.
“Đây là nhà nghỉ.”
“Vậy Cố Gia Huy đâu?”
Cô vội vàng hỏi, nhớ đến cơn ác mộng đó.
“Ông chủ đã được đưa đi bệnh viện, anh ấy bệnh tương đối nặng, ở đây dụng cụ không đầy đủ.
Thư ký của anh ấy cũng đi theo, để tôi ở đây chăm sóc cô.”
“Cái gì!”
Cô kêu lên thành tiếng, tim như bị ai bóp chặt.
Anh từ sáng đến chiều chỉ ăn một chút bánh ngọt cùng quà vặt, lại mắc mưa nhiễm lạnh, làm sao có thể không gục ngã được.
Cô rút kim truyền dịch ra, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Không được, tôi muốn đi xem anh ấy thế này.”.
Có gì ho.