Đi bộ trước đây là một huyện cực kỳ đơn giản, nhưng bây giờ nó đã trở nên rất khó khăn.
Mỗi bước đi của anh đều cảm thấy vô cùng khó khăn.
Không lâu sau anh đã thở hổn hển và đổ đầy mổ hội, nhưng vẫn chưa bỏ cuộc.
Chú An không chịu được nữa: “Thưa cậu, chậm lại một chút, chuyện này không thể vội vàng được.”
“Tôi cần phải đứng lên như trước, không thể khiến cô ấy vì tôi mà cảm thấy lo lắng thêm nữa.
Tôi thậm chí còn không thể khiến cô ấy cảm thấy an toàn, sau này làm sao có thể làm chồng của cô ấy được.
“Nếu cô Tâm biết chuyện, cô ấy cũng sẽ cảm thấy đau lòng vì cậu, hãy từ từ thôi… “Như vậy đối với tôi quả lâu quá chậm, tôi có thể chịu đựng được, tiếp tục đi.”
Anh hờ hững nói.
Chú An không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục giúp anh tập luyện phục hồi chức năng
Đến giờ ăn trưa, Hữa Minh Tâm lên lầu gọi anh xuống ăn cơm.
Nhìn thấy cả người anh mồ hôi đầm đìa, cô không khỏi nghi ngờ: “Anh nóng làm sao? Sao cà người để đầy mồ hôi như vậy?”
“Hơi nóng.
Có thể là tại mặc nhiều quần áo quá, đi xuống ăn cơm thôi”
“Ăn cơm xong em tắm giúp anh.”
“Cái này…” Cố Gia Huy hơi ngẩn người.
Lại phải để cô ấy giúp mình tắm…
Sao lại cảm thấy xấu hổ như vậy?
Hơn nữa… lúc trước muốn ăn, nhưng cố kiềm chế bản thân không được ăn.
Bây giờ cho dù cho phép bản thân ăn thì anh cũng không tiện vận động, vẫn phải tiếp tục tập luyện chức năng thêm một thời gian nữa.
Lần tắm này không phải là may mắn, mà là tra “Đề chủ An làm là được rồi.” tán.
“Anh đinh để chú An tắm rửa cho mình cả đời sao? Vậy anh cưới ông ấy là được rồi, cưới em làm cái gi?”.
Bạn đang đọc.