Hứa Minh Tâm chỉ có một biện pháp ngốc nghếch đề trị đau buồn đó chính là ăn đồ ngọt.
Cô đã mua rất nhiều bánh ngọt cho Bạch Thư Hân, cô ta ăn ngẫu nghiến từng chiếc một.
Cô ta không đói, chỉ là muốn kìm nén vị đẳng chất trong cổ họng.
Nhân viên bán hàng và những người qua đường đều kinh ngạc nhìn Bạch Thư Hân.
Cô ta không để mình khóc thành tiếng, cô ta chỉ có thể liều mạng nhất từng chiếc bánh ngọt vào miệng nhưng vẫn không thể ngăn được những giọt nước mắt rơi như những hạt ngọc bị đứt sợi.
“Khu khu…” Cô ta nghẹn ngào, họ dữ dội, sắc mặt trở nên đỏ bừng, sau đó nên thốc nôn thảo vào thùng rác.
Hữa Minh Tâm hoảng hồn, không ngừng vỗ lên lưng cô ta rồi đưa nước cho cô ta uống.
“Cậu ăn từ từ thôi, cậu ăn như thế sẽ bị viêm thực quân đấy!”
“Còn cách nào khác không? Cách này không có hiệu quả với tới “Vậy… vậy hét lớn lên thử xem!”
Hứa Minh Tâm liên lạc với Ngôn Hải nhưng hôm nay anh ta bận nên không đến được.
Thế là cô dắt Bạch Thư Hân đến một công viên vắng vẻ.
“A…”
Cô ta sảng khoái hét lớn lên như thể hét ra hết tất cả những gánh nặng và buồn đau của mình.
Đến khi rát cổ, không còn sức để hét nữa thì ngồi bịch xuống đất rồi nằm lăn ra trên bãi cỏ, “Do hon nào “Tam thời ổn rồi, không biết một mình tớ trở về thì sẽ thành ra như thế nào nữa, Máy ngày nay tớ đều không khóc, luôn có kiên cường nhưng mỗi một chữ của cậu đều như ngoảy vào trong tim tớ.
Cũng tốt, cứ ôm lấy một mình cũng không phải là chuyện tốt, tớ nghĩ… Thời gian sẽ từ từ chữa lành vết thương, rồi tớ sẽ quên….
Tì.