Bạch Thư Hân làm điều này coi như là đã nhượng bộ lắm rồi, cũng là thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Con người ta khi yêu đến mức tận cùng sẽ không phải là hận mà là tác thành cho người kia và mong cho họ được hạnh phúc.
Bạch Thư Hân gọi người giúp việc tới bảo người này đưa món quà tặng cho Ôn Mạc Ngôn.
Món quà chúc phúc cũng đã tặng rồi, vậy có phải cô ấy nên đi rồi không? Giờ phút này cô ấy không hề muốn ở lại nơi đất khách quê người này nữa, trước đây cô ấy đã từng muốn ở lại thành phố này nhưng bây giờ lại muốn trốn tránh khỏi nơi đau thương mất mát này càng nhanh càng tốt.
Bạch Thư Hân quay người đi, cô ấy cũng không muốn nhìn xem thái độ của Ôn Mạc Ngôn sẽ như thế nào khi nhận được món quà ấy.
Cô ấy bước đi vội vã nên không để ý có người cũng đang đi tới, vốn dĩ cô ấy không ngờ rằng giờ này rồi mà vẫn còn có người đến.
Bạch Thư Hân vừa mở cửa ra liền đụng phải một người khiến cả hai người họ đều ngã lăn quay ra trên mặt đất.
Giọng nói chói tai của người con gái kia vang lên bên tại của Bạch Thư Hân: “Trời ơi, sao cô lại dám đụng vào tôi chứ? Quần áo của tôi bẩn hết rồi.” Cô ta kêu lên như bị cắt tiết.
Nhưng rõ ràng sàn nhà này rất sạch, thậm chí còn sạch tới mức soi gương được nữa kìa.
Huống chi cô ta còn mặc một chiếc váy màu xanh lam, cho dù có dính bụi bặm thì cũng không thể nhìn thấy.
Rõ ràng là hai người vô tình va vào nhau mà cô ta lại làm ầm ĩ như thể mọi lỗi lầm là do Bạch Thư Hân gây ra hết vậy.
Bạch Thư Hân đứng lên, cô ấy cau mày nhìn người con gái đang đứng đối diện.
Christie đi qua bên này để xem sự việc như thế nào thì nhận ra người quen nên khẽ kêu lên: “Vivian.”
Vivian chỉ tay vào mặt của Bạch Thư Hân mà tức giận quát mắng: “Cô làm bẩn quần áo của tôi rồi còn khiến tôi ngã xuống đất nữa chứ.
Cô giải thích với tôi như thế nào đây?”
Trò hài kịch này lập tức thu hút những ánh mắt tò mò đến vây quanh rồi bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Ông Bạch à, đây là bạn của người nhà các người sao?”
Ôn Trường Bạch đã từng nhìn thấy tấm hình chụp Bạch Thư Hân nhưng ông ta lại không đồng ý cho Bạch Thư Hân và Ôn Mạc Ngôn ở bên nhau nên cố tình làm bộ như không biết mà lắc đầu hỏi: “Thanh Vân, đây là bạn của con phải không?”
Ông ta không hỏi Ôn Mạc Ngôn chính là muốn phủ nhận sạch trơn quan hệ của hai người bọn họ.
Ôn Thanh Vân liền chạy lại đỡ Bạch Thư Hân rồi nói: “Cô Vivian, đây là khách mời của tôi.
Cô không sao chứ? Cả hai người đều bị ngã mà, vậy việc này bỏ đi đừng tính toán làm gì nữa.
Vivian nói với vẻ đầy kiêu căng ngạo mạn: “Cô ta bị ngã thì kệ cô ta nhưng tôi bị cô ta đâm trúng té xuống đất nên cô ta phải xin lỗi tôi, đó là lẽ đương nhiên.
Vivian lại bồi thêm một câu nữa: “Nếu không tôi sẽ cho các người biết tay, tôi sẽ mách lại cho cô vương hậu Diana của tôi cho các người xem.”
Bạch Thư Hân nghe vậy thì lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Hèn gì cô ta nói chuyện kiêu căng ngạo mạn như thế, ngay cả Ôn Thanh Vân nói chuyện với cô ta cũng rất khách sáo.
Thì ra Vivian này chính là cháu của vương hậu Diana.
Dù sao Bạch Thư Hân đã chịu đựng nhiều uất ức nên cô ấy cũng không muốn trong buổi lễ đính hôn của Ôn Mạc Ngôn lại xảy ra những chuyện không vui.
Vì thế, cô ấy cố cắn răng chịu đựng tủi nhục mà quay qua xin lỗi: “Thành thật xin lỗi cô, là lỗi của tôi.
Vì tôi nhìn đường không kỹ nên mới đâm trúng cô, mong cô bỏ qua cho tôi.”
Vivian tiếp tục kiêu ngạo nói: “Cô biết nhận lỗi như vậy là tốt.
Cô còn không mau qua đây phải sạch quần áo cho tôi đi, cô làm quần áo của tôi bị dơ hết rồi nè.
Bộ cô bị mù hay sao mà không nhìn thấy hả?”
Ban đầu Vivian còn tưởng Bạch Thư Hân là đồ cứng đầu cứng cổ, dám nhìn cô ta bằng ảnh mắt cứng rắn như thế thì sẽ không bao giờ chịu khuất phục chứ.
Mà Vivian cũng nghĩ rằng bản thân cô ta là cành vàng lá ngọc nên sẽ không bao giờ chịu cúi đầu nhận lỗi trước Bạch Thư Hân đâu..