Ngôn Dương vội vàng gỡ ra, phát hiện cả miệng Thẩm Thanh toàn máu.
Con bị lấy ra như thế thì đau đớn cỡ nào, bà ấy cắn rách môi, rách lưỡi, đau đến nỗi run rẩy cả người.
Máu tươi trào ra khỏi miệng.
Ông ấy nhìn thấy cảnh này, lòng đau như cắt, bàn tay to lớn không ngừng lau đi vết máu.
“Ngôn… Ngôn Dương
Thẩm Thanh gian nan gọi tên Ngôn Dương, lưu luyến khôn ngừng.
Thi ra… con người lại tham lam đến vậy.
Lúc này chỉ cầu nguyện với thượng để rằng hy vong có thể gặp Ngôn Dương một lần trước khi chết.
Nhưng bây giờ gặp được rồi lại muốn có nhiều hơn, hy vọng có thể ở bên cạnh ông ấy lâu hơn.
Nếu như biết được hôm nay là ngày chia lìa, bà ấy đã không nên cãi nhau với ông ấy.
Nhất định bà ấy sẽ ôm chặt lấy ông ấy, hôn ông ấy thắm thiết
Nhưng quá muộn rồi… bà ấy không còn thời gian “Anh ở đây, anh ở đây.”
Ông ấy vội nói, nắm chặt lấy tay bà ấy, áp mặt vào gò má bà ấy.
Lúc này, bác sĩ cũng vừa đến, sau khi thực hiện một loạt thao tác kiểm tra thì cuối cùng chỉ lắc đầu với Ngôn Dương.
“Xin lỗi, bệnh nhân mất quá nhiều máu, đã…
Những lời còn lại, không nói cũng rõ.
“Ông nói gì, bà ấy vẫn còn cứu được, ông chưa làm gì cho bà ấy cả thì dựa vào đâu mà nói vậy.
Ông cứu bà ấy đi, cứu bà ấy đi
Tiếng kêu giận dữ của Ngôn Dương vang vọng khắp bệnh viện.
Không ai có thể cảm nhận được nói đau của ông ấy, đó là một nỗi đau đứt ruột đứt gan, đau đến tậnxương tủy.
Bác sĩ bị ông ấy lắc lư kịch liệt đến nỗi sắp rã cả xương trên người ra.
“Ngôn Dương… Đừng lãng phí thời gian nữa, thời thời gian của em không còn nhiều nữa rồi.”
Ngôn Dương nghe xong, thẩm thấy tim mình run lên, lập tức kh người xuống đến sát bên bà ấy.
“Em đừng nói bậy, không phải đã nói rồi sao? Chúng ta sẽ bên nhau cả đời, thiếu một phút một giây đều không được!”
“Em xin lỗi, đó là em… em gạt anh đấy.
Em không kiên cường như anh, những năm qua đã quen được anh chăm sóc, được anh yêu thương.
Rời xa anh rồi em không thể tự sống được.
Nhưng anh không giống em..
rời xa em rồi, anh vẫn có thể… có thể sống tốt mà…”
“Không, rời xa em rồi anh không thể sống nổi, em để anh sống kiểu gì được?”
Ngôn Dương đau đớn gào lên.
“Em xin lỗi… Chúng ta còn có Ngôn Hải, anh phải giúp em chăm sóc thẳng bé, nếu chúng ta, chúng ta đều đi hết thì nó sống thế nào?”
“Thẩm Thanh, em không thể tàn nhân với anh như vậy, em không thể bỏ anh lại thế giới này một mình.Thắng bé là con của chúng ta, nó còn chưa cưới vợ sinh con, sao em lại nỡ đi trước? Xem như anh xin em, anh xin em đó.
“Xin lỗi anh, lần này em phải nhẫn tâm từ chối mất rồi.”.