“Tôi không cần gì hết, tôi chỉ muốn cô ấy sống mà thôi, cậu không hiểu được cô ấy quan trọng với tôi cỡ nào đâu.
Tại sao người chết không phải tôi, tại sao!”
“Bởi vì đây là cách duy nhất có thể khiến anh sụp đồ, ai cũng hiểu rõ anh rời xa Thẩm Thanh rồi chỉ là một tên phế vật, một tên phế vật sa ngã, cam chịu.
Nếu anh hoàn toàn gục ngã thì trúng phải gian kế của Ngôn Minh Hi mất.
Ông ta rất muốn thấy anh sống không bằng chết, anh càng buồn thì ông ta càng vui!”
“Ngôn Minh Hi… Ngôn Minh Hi…”
Dường như cuối cùng Ngôn Dương cũng tỉnh táo lại, nghĩ đến kẻ thủ ác cầm đầu.
Ông ta ở đâu?
Ông ấy đứng bật dậy, nắm lấy cổ áo Ảnh Hoa Bì.
“Bị tôi nhốt ở dưới tầng hầm.
”
“Tôi muốn giết ông ta!”
Ngôn Dương đi thẳng xuống tầng hầm, Ngôn Minh Hi bị nhốt riêng ở một căn phòng, bị trời gô cổ và hai tay ra sau lưng.
Ông ta nhìn thấy Ngôn Dương khi thể hùng hộp bước tới, không những chẳng sợ hãi mà còn cườilớn lên.
Bởi vì sự đau thương trên mặt Ngôn Dương đã cho ông ta biết rằng con đàn bà hèn hạ Thẩm Thanh kia đã chết rồi.
Ông ta đã đạt được mục đích của mình.
“Ha ha, xem xem là ai kia, không phải cậu em trai thân yêu của tôi hay sao? Nhìn điệu bộ người không ra người, ma không ra ma bây giờ của cậu, có lẽ là vợ chết rồi nên đang rất đau lòng nhi?”
“Ngôn Minh Hi, anh rất hà hệ đúng không?”
Ngôn Dương hung tợn híp mắt nhìn kẻ thay đồi hoàn toàn trước mặt mình.
“Đúng rồi, đương nhiên là tôi rất hả hệ chứ.
” Ngôn Minh Hi còn chưa nói xong, đột nhiên thấy đau đớn khắp người.
“Ả…” Ngôn Minh Hi đau đớn kêu gào, giống như lợn bị giết vậy.
Trong tay Ngôn Dương năm chặt con dao găm Thụy Sĩ sắc bén, trên lưỡi dao dính đẩy máu tươi.
Chớp mắt vừa nãy, ông ấy đã không nhanh không chậm cắt đứt tại trái của Ngôn Minh Hi.
Giây phút lỗ tại bị cắt lìa khỏi cơ thể, máu tươi văng tung tóe khắp nơi.
Ngôn Minh Hi đau đớn giãy giụa, cuối cùng ngã ra đất.
Ông ta muốn lấy tay che lại, muốn dựa vào đó để giảm bớt sự đau đớn nhưng tay chân đều đang bị trói chặt, cơ bản ông ta không thể động đậy được.
Ông ta đau đớn vặn vẹo cơ thể, ngọ nguậy giống như một con côn trùng.
Ngôn Dương nhìn dáng về ông ta đau đến chết đi sống lại nhưng lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Một chút đau đớn này của ông ta vẫn chưa đủ, chưa dù so với sự đầu đời của Thần Thanh trước khibà ấy chết.
Tay ông ấy hạ dao xuống, lần này sẽ là tại phải.
Ngôn Minh Hi không chịu đựng nổi sự đau đớn, đau đến mức hôn mê.
Nhưng Ngôn Dương đã sớm chuẩn bị nước hạt tiêu, dội tất cả lên người ông ta.
Ông ta bị dội tỉnh, nước hạt tiêu chui vào cổ họng, khiến ông ta ho khan dữ dội.
Đau….