Cô cũng kiên cường chịu đựng đến tận lúc này, nhưng nỗi buồn thương của cô thật sự còn quá nhỏ bé.
So với bố con Ngôn Dương, nước mắt của cô chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi.
So với Cố Gia Huy, những việc cô có thể làm cho họ cũng chẳng đáng là bao nhiêu cả.
Những gì cô có thể làm được chỉ là cố gắng cùng họ vượt qua nỗi đau, khỏe mạnh không ngã bệnh vào lúc này.
“Cố Gia Huy, anh….”
Tất cả cảm xúc chất chữa trong lòng, cuối cùngcô cũng nói ra được rồi.
Hứa Minh Tâm ôm ghì lấy anh, không thể ngừng khóc được.
Cô Gia Huy ôm chặt cô, bàn tay to lớn xoa mái tóc của cô, vỗ về, an ủi cô.
“Anh biết em đang sợ hãi điều gì, anh sẽ không để em gặp phải nguy hiểm như vậy đâu, không bao giờ.
Tin anh!”
Giọng anh trầm ấm, có chút khàn khàn, tuy vậy từng chữ anh nói đều vô cùng mạnh mẽ.
Những điều này anh không chỉ nói với cô, mà còn là nói với chính mình nữa.
Anh có thể hiểu thấu nỗi đau của Ngôn Dương, bởi lẽ anh cũng dành trọn trái tim để yêu một người, bằng lòng hi sinh vì người ấy, yêu bằng tất cả những gì anh có.
Nếu ngày ấy người nằm trên bàn mổ không phải Thẩm Thanh mà là Hứa Minh Tâm, anh sợ rằng lòng mình còn vụn vỡ hơn.
Lúc ấy thế giới của anh khác nào địa ngục Tu La nữa đâu
Anh vừa nhớ đến Thẩm Thanh cả người toàn là máu thì cũng khẽ rùng mình.
Đàn ông yêu trẻ con, thế nhưng họ còn yêu ngườiphụ nữ đã vì mình sinh đứa con kia hơn.
Anh tình nguyện không có con cả đời này, cùng cô trải qua thế giới hai người ấm áp, cũng không hề muốn cô nằm đó đôi tay buông thống lạnh lẽo trên giường phẫu thuật, cả người dưới toàn là máu, rồi dần dần chẳng còn thở nữa.
“Cố Gia Huy… em thật sự không tưởng tượng nổi sau khi mẹ nuôi đi rồi, bố nuôi và Ngôn Hải sẽ sống thế nào nữa.
Bỗng dưng thiếu đi một người ấy, em đã thấy bầu trời như sụp đổ, đối với họ hẳn là càng giống như trời tàn đất diệt.
Em chỉ muốn tất cả mọi người đều được bình yên, không muốn ai phải đi mất cả.
Cố Gia Huy, anh đồng ý với em được không? Đừng bao giờ dính vào những chuyện nguy hiểm, đừng để cho em phải sống cuộc đời như trời long đất lở anh nhé.”
“Được, chuyện gì cũng nghe theo em hết ”
Giọng Cố Gia Huy nghẹn ngào đáp lời.
Chuyện của Ngôn Dương và Thẩm Thanh giống như một hồi chuông cảnh báo vang lên trong họ.
Hai người họ đều sợ chuyện ngoài ý muốn như thế, đau khổ biết bao.
Anh dịu dàng vuốt tóc có giọng nói dịu dàng “Thoải mái lên nào, chút nữa mình còn qua nhà họ Ngân đó.
Mình chỉ giúp được một lúc mộtnhát, chứ không thể giúp họ cả đời được.
Nhà họ Quý đã phong tỏa máy tên khủng bố của bên truyền hình rồi.
Hôm nay phải qua xem tình hình phía nhà họ Ngôn nữa, đến đó chào hỏi một chút.”
“Vâng ạ.”
Hai người sáng sớm đã đến, đến nơi chưa được bao lâu người nhà họ Quý đã đến rồi.
Người đến lần này là hai anh em Quý Mặc Nhiên,
Quý Thiên Kim.
Việc đầu tiên họ làm là vào thắp ba nén nhang.
Lần này đến cũng chỉ là hình thức mà thôi, nhân tiên thắp nén nhang cho Thẩm Thanh.
Quý Thiên Kim nhìn Hứa Minh Tâm, xót xã nói: “Minh Tâm, cháu gầy đi rồi.”.