Kỷ Nguyệt Trâm xem qua liền thích, lập tức bảo nhân viên gỡ xuống.
Nhân viên bán hàng đang chuẩn bị cho vào túi thì chợt có giọng nói trịch thượng phía sau vang lên: “Tôi muốn bộ này, lập tức đóng gói mang đến hoàng cung!”
Hứa Minh Tâm đào mắt sang nhìn, đó là một người phụ nữ có bộ ngực cao vút, nhìn người khác cũng nhìn với ánh mắt cao ngạo, thậm chí còn chẳng thèm nhìn thắng vào họ.
“Cô Vivian, hai cô gái này nhìn trúng bộ đồ này trước rồi ạ.
Nhân viên bán hàng run rầy nói.
Có thể thấy đối phương có lai lịch không hề nhỏ.
Kỷ Nguyệt Trâm rất quen thuộc với đảm hoàng thất của London, cô ta nghiêng người ghé vào tại Hứa Minh Tâm nói nhỏ: “Vị này là cháu ngoại của vương hậu, con người cô ta rất kiêu ngạo và ngang ngược.
Ý mình có quan hệ với hoàng thất nên thường hoành hành ngang ngược.
“Vậy phải làm sao bây giờ, không mua nữa ư?”
“Không mua nữa, cô ta là người chúng ta không thể chọc vào.”
Kỷ Nguyệt Trâm rất thức thời, xua xua tay cô t cũng không muốn làm khó nhân viên bán hàng.
Sau đó, cô ta lại nhìn sang bộ đồ khác, nhưng trùng hợp là Vivian cũng nhìn trung nói.
Rõ ràng là Kỳ Nguyệt Trâm đã cảm món đồ đó đến quầy thu ngân chuẩn bị gói lại, nhưng Vivian lại lên tiếng muốn lấy bộ đồ đó.
Kỳ Nguyệt Trâm nghiến răng nhịn xuống, nhưng không ngờ Vivian không thèm cảm ơn lấy một câu mà ngược lại còn nói với giọng khinh khinh: “Không ngờ mắt nhìn của một dân thường lại rất không tôi, nhưng so với tôi thì vẫn còn một số thiếu sót.
Bộ đồ này vẫn có vài chỗ không được đẹp mắt, không thể mặc được ở những sự kiện lớn, cũng chỉ có thể mặc chơi chơi ngày thường thôi.”
Một bộ lễ phục mấy trăm triệu thậm chí mấy tỷ mua về đều là để tham dự các bữa tiệc hoành tráng.
Nhưng Vivian lại điên cuồng phô trương, khoe khoang sự giàu có của mình, nói mua về chỉ là để mặc chơi chơi thôi.
Kỷ Nguyệt Trâm nhẫn nhịn, đi sang cửa hàng khác nhìn trúng một chiếc túi.
Nhưng Vivian kia cũng đến.
Kỷ Nguyệt Trâm vội vàng thanh toán, dù sao cũng là hàng limited edition, cô ta đã muốn mua mó từ lâu rói.
Kết quả nhân viên bán hàng lại nói với cô ta chiếc túi này đã được Vivian đặt trước rồi.
Kỳ Nguyệt Trâm lập tức khó chịu, nếu đã đặt trước, tại sao còn bày nó trong tủ kính.
Cô ta chất vấn nhân viên bán hàng, nhân viên không trả lời được, nói là do Vivian căn dặn như vậy.
Đúng lúc này, sau lưng Kỷ Nguyệt Trâm vang lên giọng nói của Vivian: “Tôi thích đổ của tôi được người khác thèm muốn nhưng lại không mua được, cảm giác này rất tuyệt.
Hàng limited edition có tiền là mua được vậy thì chẳng thú vị nữa.
Tôi muốn các người có tiền cũng không mua được nhưng lại nhìn thấy nó, có phải là rất tức tối không?”
Kỷ Nguyệt Trâm nghe thấy những lời này, tức đến nỗi muốn bùng nổ ngay tại chỗ.
Tại sao trên đời này lại có loại người đáng ghét như vậy chứ? “Vivian, tôi có chỗ nào đắc tội với cô khiến cô gây hần với tôi mọi lúc mọi nơi vậy?”
“Nói thực, hai người các cô đều đã đắc tội với tôi.
“Liên quan gì đến tôi?” Hứa Minh Tâm võ tôi chỉ vào mũi mình, đây là lần đầu tiên cô gặp cô ta mà.
“Cô từng mua một tòa lâu đài, đó lâu đài ông nội tôi để lại.
Lúc đó tôi không ở nhà, bị người nhà bán đi mất.
Tôi vốn muốn mua lại nhưng không ngờ cô lại ra cái giá trên trời, cô còn nhớ không?”
“Hóa ra người mua ngốc nghếch đó là cô ứ? Tôi còn tưởng là ai coi tiền như rác vậy chứ?”
Kỳ Nguyệt Trâm chợt hiểu ra, nhớ đến chuyện trước kia.
“Cô nói cái gì?” Vivian đi đôi giày cao gót, hằn học đợi cô ta.
Kỷ Nguyệt Trâm rụt đầu lại..