"Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì, chẳng nhẽ những gì tôi không phải sự thật sao? Cô ta không giúp được anh, chỉ có tôi có thể giúp được anh.
Cố Gia Huy, tôi thấy anh cũng là người thông minh, chắc anh sẽ không bị hồ ly tinh này mê hoặc, choáng váng đầu Óc rồi đó chứ?"
"Huống hồ, làm sao cô ta bằng được tôi!"
"Trong mắt tôi, chỗ nào cô ấy cũng hơn cô hết!"
Anh nói từng câu từng chữ: "Nhà họ Trình có cô, thật đúng là bi ai.
Trình Hoa, ông đây cảnh cáo cô, nếu có còn dám động vào cô ấy, tôi sẽ khiến cô muốn sống không được muốn chết không xong!"
"Tôi không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không để thuộc hạ ra tay.
Cái giới quý tộc ở Kinh Đô này luẩn quẩn cỡ nào cô biết rồi đấy? Hai người chết bất đắc kỳ tử, là hiện tượng không thể bình thường hơn được nữa."
"Anh...!anh vì một người phụ nữ không đáng một đồng, anh uy hiếp tôi, anh uy hiếp nhà họ Trình hả?"
"Trong mắt tôi, nhà họ Trình chẳng là cái thá gì cả!"
Cố Gia Huy thả cô ta ra, cô ta chật vật té ngã trên mặt đất.
"Anh..."
Trình Hoa nghe thấy câu này, cô ta căm tức nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.
Đúng là, nhà họ Trình không bằng được nhà họ Cố, bây giờ Cổ Gia Huy mới bộc lộ tài năng, rốt cuộc sau lưng anh có bao nhiêu quyền thế, không ai biết hết.
Cả cái Kinh Đô này, ai cũng không dám tùy tiện đắc tội Cố Gia Huy.
Người này, thần bí khó lường.
"Sao vậy sao vậy?"
Ông Trình ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Ông ta trông thấy cháu gái bảo bối của mình ngã xuống đất thì đau lòng, mau chóng đỡ cô ta dậy.
Ông Trình trách mắng: "Cố Gia Huy, sao cậu dám đối xử với cháu gái cưng của tôi như vậy, đến cả bố cậu có ở đây cũng không dám lỗ mãng như thế!"
"Cậu bắt nạt người ta mà đến tận nhà bắt nạt rồi hả?"
Ông Trình giận không kìm được, ông ta như sư tử đực, tỏa ra uy nghiêm.
Nhưng Cố Gia Huy không hề sợ.
Anh nhếch khóe môi, lộ ra một tia cười nhạt.
"Tôi dạy dỗ cháu gái của bác, bác khó chịu rồi à? Thế cháu gái bác dạy dỗ vị hôn thê của tôi, tôi cũng khó chịu đấy, món nợ này tính sao đây? Bác muốn tôi lấy ra bằng chứng, hay là bác tự hỏi cháu gái bác? Bác hỏi xem cô ta đã làm gì với vị hôn thê của tôi?"
Tất nhiên là ông Trình biết hành động của cháu gái mình, ông ta khuyên cũng khuyên rồi, nhưng cô ta không nghe, ông ta cũng chỉ có thể bảo vệ cô ta.
Ông ta nhíu chặt chân mày nói: "Hứa Minh Tâm và cháu gái nhà tôi tuổi tác xấp xỉ nhau, đều là chút cãi cọ của bạn cùng lửa mà thôi.
Nhưng cậu thì khác, cậu cao hơn con bé một hàng, ý lớn bắt nạt nhỏ, tôi lại muốn đi hỏi ông Cố xem, rốt cuộc ông ấy đã giáo dục cậu kiểu gì?"
Ông Trình nổi giận đùng đùng, phản bác.
Cổ Gia Huy híp mắt, quả nhiên là một lão hồ ly, thật dứt khoát, lời vô sỉ nào cũng nói ra được.
Cãi cọ của bạn cùng lứa ư?
Anh lạnh giọng nói: "Hiện tại, Hứa Minh Tâm là vị hôn thê của tôi, cô ấy không hề bằng vai phải lứa với cháu gái bác, mà cô ấy là trưởng bối của cô ta.
Cô ta không coi ai ra gì, láo toét với bề trên, bác Trình, cái này thì giải thích sao đây.
Bác đưa tôi giáo dục hộ, hay là để cho người ngoài xã hội đều biết cháu gái bác ngang ngược hống hách như thế nào?"
"Cậu..."
Ông Trình bị nói cho á khẩu không trả lời được, vậy mà không tìm được bất kỳ lời nào để phản bác.
Không coi ai ra gì, láo toét với bề trên, mười chữ này thực sự là quá nghiêm trọng.
Nhưng, lại có lý!
"Ông nội...".